Ánh mắt Phong Vô Kỵ đờ đẫn, rõ ràng hắn không ngờ tấm gương hắn nhặt được lại tự động bay ra, mà Âm Phiền Huyên lại ở trong đó.
Biến cố này hắn không thể ngờ tới.
Thiên Nguyên Luân Hồi Kính là bảo vật nằm giữa bảo vật đế quân và đế binh, hắn có được bảo bối này cảm thấy khí vận thông thiên, trong lòng hoan hỷ vô hạn, nhưng giờ đột nhiên mất đi đương nhiên cảm thấy trống rỗng.
Một món trọng bảo bất ngờ rơi vào tay mình, rồi lại bất ngờ biến mất, trở thành bảo vật của người khác, cái gọi là sợ được sợ mất chẳng qua là vậy.
Quần hùng ngồi xuống, trong lòng đều kinh ngạc, đều nhìn Phong Vô Kỵ, cũng khó hiểu tại sao Âm Phiền Huyên lại bay ra từ trong tấm gương kia, tại sao nó lại ở trên người người này.
- Vị thiên thần này là ai? Trước giờ chưa từng gặp.
Thiên Huyền Tử ánh mắt lay động, cười nói:
- Ngươi không bị Âm Phiền Huyên một chưởng đánh chết, đúng là giỏi, có bản lĩnh!
Phong Vô Kỵ cười không nói gì.
Thiên Huyền Tử nhìn Bàn Tư rồi lại nhìn Phong Thanh Vũ cười:
- Hắn là tùy tùng của ai trong các ngươi? Bán cho ta được chứ?
Phong Vô Kỵ đại nộ, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Phong Thanh Vũ nói:
- Vị đây là Vô Kỵ tiên sinh, cao thủ Bàn Hoạch thị, không phải tùy tùng của ta, hắn có lai lịch khác.
Bàn Tư nhíu mày:
- Vô Kỵ tiên sinh là tộc thân của ta, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3179460/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.