Chung Nhạc quan sát một mảnh vỡ thời không bay qua, miếng vỡ này không có bất cứ độ dày nào tạo cho hắn một thứ mỹ cảm kinh tâm động phách. Cho dù là vảy rồng Tiên Thiên của Phục Hy thị cũng khó lòng tạo được một tấm gương không tì vết như vậy.
Đặc biệt là, trong tấm gương đó còn có sông núi, thác nước, suối nhỏ, giống như bức họa tinh tế.
Đó là mảnh vỡ không gian trong mảnh vỡ thời không, mảnh vỡ thời gian và mảnh vỡ không gian khác nhau. Mảnh vỡ thời gian cũng không có độ dày, nhưng là dải sáng, ánh sáng mảnh nhất, đứng phía trước sẽ nhìn thấy một tấm gương phát sáng
Còn mảnh vỡ không gian thì bên trong có chứa không gian, ví dụ như bức họa trong tấm gương trước mắt hắn đây.
Chung Nhạc không kìm được đưa ngón tay ra chạm vào tấm gương, đột nhiên khựng người lại.
Ngón tay của hắn biến mất rồi!
Không phải bị mảnh vỡ không gian cắt đứt mà là biến mất, tự nhiên biến mất!
Chung Nhạc sững người nhìn tay phải chỉ còn bốn ngón của mình, Âm Phiền Huyên vội kéo hắn lại, mảnh vỡ không gian vô thanh vô tức bay qua trước mặt họ, mấy lọn tóc của Chung Nhạc cũng biến mất.
- Ta có thể cảm nhận được ngón tay của ta vẫn còn!
Chung Nhạc nắm chặt tay lại, kêu lên:
- Dường như vẫn đang ở trên tay ta, nhưng ngón tay thì biến mất rồi, quá cổ quái!
Âm Phiền Huyên quan sát chỗ đứt của ngón tay trỏ của hắn, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3179171/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.