Trên bảo thuyền, cặp mắt Phong Chấn Lão tổ khẽ nheo lại, râu tóc trắng tinh phiêu phiêu đãng đãng, cười hắc hắc, nói:
- Đáng chết! Thật đáng chết! Vô Kỵ tiểu hữu giết hắn, tự nhiên là có lý do chính đáng của chính mình, có đúng không?
Chung Nhạc cười ha hả, nhấc chân đá thi thể Phục Khiếu Sơn xuống khỏi thuyền dài, nhàn nhạt nói:
- Đại thù đời đời, mối hận diệt tộc, sao có thể tha cho hắn?
Chân hắn dẫm nhẹ một cái, chiếc thuyền dài dừng lại, truyền âm nói:
- Vũ sư huynh, tế khởi Phù Tang Thần Thụ! Đây là một tôn Đế!
- Một tôn Đế?
Hồn Đôn Vũ khẩn trương vạn phần, tế khởi nhánh cây Phù Tang trong tay lên, ở phía trên chiếc thuyền dài biến thành một cây Phù Tang Thần Thụ. Cây Phù Tang Thần Thụ này vừa xuất hiện liền biểu hiện ra dị tượng vô biên, lập tức bị phong ấn của Chư Đế trấn áp xuống, chỉ có thể miễn cưỡng bao phủ chiếc thuyền dài.
Phù Tang Thần Thụ chính là Dị bảo do Đế của Hỗn Độn thị luyện thành. Hỗn Độn thị sâu không thể lường, cây Phù Tang Thần Thụ này ở trong hàng ngũ Đế binh cũng cực kỳ lừng lẫy nổi danh.
Chỉ là nơi này dù sao cũng là địa phương phong ấn do Chư Đế bày ra, cho dù Phù Tang Thần Thụ có uy năng vô biên cũng bị áp chế xuống.
Phong Chấn Lão tổ liếc mắt nhìn Phù Tang Thần Thụ một cái, không chút để ý, ánh mắt lại rơi xuống trên người Chung Nhạc, mỉm cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3178928/chuong-1464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.