Đám người nhao nhao chạy tới Thánh điện. Chỉ thấy trên Tế đàn trong đại điện treo lơ lửng một kiện Thần câu kỳ quái, chính là một cái chân của Nguyên Nha Thần Vương luyện thành, trên thân câu có bốn cái trảo nhọn. Đám Thần Nhân Hắc Nha Bạch Nha nhao nhao hạ bái dập đầu, miệng cầu khấn:
- Thần câu có linh, nghe đệ tử cầu chúc! Nay có dư nghiệt Phục Hy sát nhập Tiên Thiên Đạo Sơn ta, phá hoại Đạo tràng ta, giết chết đệ tử ta, nhiễu loạn hậu cung, khiến cho đệ tử và Thần phi của Thần Vương tử thương vô số. Chúng đệ tử may mắn trốn thoát một mạng, cả gan mời Thần câu xuất thủ, tru diệt ác tặc, sau này nhất định sẽ ngày đêm cung phụng, hiến tế huyết thực cho Thần câu!
Kiện Thần câu kia đột nhiên đại phóng quang mang, từ trên Tế đàn phiêu phù bay xuống, rơi vào trong tay gã Hắc Nha Thần Hoàng lớn tuổi nhất. Gã Hắc Nha Thần Hoàng nhất thời đại hỉ, nói:
- Dù sao cũng là bảo vật của sư tôn, quả nhiên có linh! Hiện tại chúng ta liền giết qua! Con ma men kia đã ngủ say, nhất định khó thoát khỏi uy năng của Thần câu này!
Đám người dũng khí dâng trào, khí thế hung hăng, chạy nhanh về phía tòa cung điện nơi Chung Nhạc đang khò khò ngủ say kia.
Mọi người chạy tới trước cửa cung điện, lập tức tế khởi Thần câu, trảo về phía tòa cung điện kia. Tòa cung điện này lập tức chia năm xẻ bảy, bị đánh thành bột mịn, tiêu tan không còn một mảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3178476/chuong-1690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.