- Phụ vương, ta cũng phải đi sao?
Ánh mắt Minh Văn Thúc trìu mến nhìn hắn, chần chờ một chút, mỉm cười nói:
- Ngươi đi theo ta! Cha con chúng ta đã rất lâu rồi không ở cùng một chỗ. Ngày thường vi phụ đối với ngươi quan tâm quá ít, mỗi lần ngươi tới tìm ta nói thành tựu của ngươi, ta cuối cùng vẫn là mắng ngươi. Thật ra ta cũng rất hài lòng, chỉ là không buông xuống được mặt mũi khen ngươi mà thôi. Hôm nay, cha con chúng ta kề vai chiến đấu. Đúng rồi! Thê tử của ngươi đã mang thai rồi đúng không?
Gã Thần Ma trẻ tuổi kia gật đầu, lộ ra thần sắc vui vẻ, nói:
- Đã bảy tháng rồi!
- Tốt! Tốt!
Minh Văn Thúc bật cười ha hả, nói:
- Quá tốt rồi! Đợi một lát ngươi theo sát ta. Ngày thường thời gian cha con chúng ta cùng ở một chỗ quá ít rồi!
Viện quân Thiên Đình đã xuất hiện trong tầm mắt. Minh Văn Thúc hạ lệnh, để đám Thần Ma cảnh giới Thần Minh hộ tống nam phụ lão ấu hội hợp với viện quân Thiên Đình, sau đó phấn chấn tinh thần, cao giọng quát lớn:
- Các ngươi sợ chết không?
Rất nhiều Thần Ma Đế Minh thị hai mặt nhìn nhau. Một đạo thanh âm yếu ớt nói:
- Không sợ…
- Ta sợ!
Minh Văn Thúc rút bảo kiếm bên hông mình ra, lớn tiếng quát lên:
- Ta sợ chết! Nhưng sau lưng chúng ta chính là hài tử của chúng ta, thê tử của chúng ta! Chúng ta sợ chết, càng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3178425/chuong-1717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.