Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Chúng ta đang ở trong thời gian quá khứ, ân oán tương lai vẫn là khoan để ý tới đã. Chư quân đều là cao thủ ta mời tới giúp đỡ, lần này cũng là liều mạng mới vượt qua trận ách kiếp này. Chúng ta không chết trong tay tôn Đạo Thần kia, sao có thể chết trong tay chiến hữu của chính mình?
Thiên mỉm cười, nói:
- Phục Hy cao thượng!
Lúc này, thanh âm suy yếu của Mẫu Hoàng Đại Đế chợt vang lên:
- Nếu Phục Hy đã không giết Thiên, vậy cũng sẽ không giết ta a? Khụ khụ khụ…
Nàng kịch liệt ho khan, gian nan ngồi dậy, liếc nhìn Thần khí Vãng Sinh đã rách nát tả tơi một cái, không khỏi than thở:
- Ta cần phải trở lại Thánh địa Vãng Sinh, mượn đại đạo nơi đó mới có thể chữa trị Thần khí Vãng Sinh được. Lần này thua thiệt lớn a!
Lôi Trạch Cổ Thần cười hắc hắc, nói:
- Ít nhất chúng ta vẫn còn sống, không phải sao?
- Đúng vậy! Ít nhất chúng ta vẫn còn sống!
Tương Vương mỉm cười, nói:
- Chúng ta chẳng những vẫn còn sống, hơn nữa còn đánh rớt cảnh giới một tôn Đạo Thần, đánh cho cái tên kia không thể không bỏ chạy trối chết!
Đám người cười ha hả, trên thuyền nhất thời vang lên từng tràng cười sang sảng.
o0o
Thời gian chậm rãi trôi qua, vô số chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng tiến lên. Một thời điểm nào đó, Chung Nhạc đột nhiên dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3177722/chuong-2068.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.