Mà Luân Hồi Thánh Vương cũng đang nhìn về phía Chung Nhạc, thần sắc trên cả mười sáu khuôn mặt cũng đều bất biến.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Luân Hồi Thánh Vương, lúc trước Trẫm có nhiều đắc tội, mong rằng Thánh Vương bao dung a!
Sắc mặt Luân Hồi Thánh Vương khẽ biến, từng cái từng cái khuôn mặt miệng cười lòng không cười nói:
- Bệ hạ chém ta thành hai mảnh, cướp đoạt Thánh địa của ta, cướp đoạt cơ duyên của ta, hiện tại lại phá hủy Thánh địa của ta, chỉ vẻn vẹn nói một tiếng đắc tội, đã muốn khiến cho ta bao dung, không khỏi quá đáng rồi a?
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Trẫm bảo ngươi bao dung, ngươi liền thành thành thật thật bao dung đi, những cái còn lại, ngươi không cần hỏi tới!
Mười sáu khuôn mặt của Luân Hồi Thánh Vương nhất thời cứng đờ, nuốt một trận oán khí trở về trong bụng.
- Không biết Luân Hồi Thánh Vương sinh ra có Thánh dược, hoặc là bảo bối bạn sinh gì không?
Chung Nhạc đột nhiên hỏi:
- Trẫm cũng không phải là mơ ước Thánh dược hoặc bảo vật gì của ngươi, mà là Phong Đạo Tôn yêu thích nghiên cứu, cho nên muốn hỏi mượn nghiên cứu mấy ngày!
Luân Hồi Thánh Vương không nói lời nào, đột nhiên cảm giác được một cặp mắt đang nhìn chằm chằm chính mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Đập vào trong mắt là một gã nam tử trung niên, bộ dáng vô cùng hứng thú nhìn hắn, khiến cho trong lòng hắn không khỏi khẽ động, có một loại cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3177413/chuong-2223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.