Đại Tư Mệnh mắt điếc tai ngơ, biểu tình trên mặt vẫn như cũ cực kỳ bình thản, không có một tia gợn sóng nào. Huyết tế đám Thần Vương này đối với hắn chính là kế hoạch sớm đã được định sẵn.
Trận chiến này, hắn phải để cho thế nhân nhìn thấy uy nghiêm của chính mình, phải để cho thế nhân nhớ rõ uy nghiêm của chính mình.
Hắn đã yên lặng quá lâu rồi, đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, thế nhân hiện tại chỉ biết có Khởi Nguyên Đạo Thần, Tứ Diện Thần và Thiên, chỉ biết có Đế Nhạc, kẻ nào còn nhớ tới Đại Tư Mệnh trước đây đã từng hùng bá thế gian mấy trăm ức năm?
Sinh linh Hậu Thiên giống như côn trùng, giống như phù du vậy, sớm sinh chiều chết, ngắn ngủi hai trăm vạn năm đã thay đổi một đời lại một đời, bọn họ đã quên mất Chúa tể chân chính của phiến thiên địa này rồi.
Hiện tại, đã tới lúc lưu lại cho bọn họ ký ức khắc cốt minh tâm rồi.
Bản thân Thần Vương Thái Cổ chính là do đại đạo sinh ra, nhục thân của bọn họ chính là đại đạo thiên địa, tế diệt bọn họ, đủ để chống lại Hỗn Độn Liên và trọng áp của Hỗn Độn, đồng thời có thể khiến cho Đạo Giới định hình.
Chỉ là hắn cũng không biết, cái duy nhất mà hắn còn thiếu chính là Đại đạo Luân Hồi. Không có Đại đạo Luân Hồi, cho dù có huyết tế toàn bộ các Thần Vương, cho dù bản thân hắn mạnh mẽ mở ra Đạo Giới, chống đỡ Đạo Giới, thì Đạo Giới thủy chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3177311/chuong-2274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.