- Đem theo hắn đi, kẻ đáng thương cả đời không thoát ra được bóng đen.
Chung Hoàng Thần nhìn Phục Thương:
- Phụ hoàng đặt tên Tội cho hắn, cả đời gánh cá tên này, đây là cơ hội cuối cùng cho hắn đền tội rồi.
Phục Thương trầm mặc, thân người không còn run rẩy nữa.
- Hoàng Thần huynh, huynh ở lại.
Thánh Vũ Đế chần chừ một chút:
- Phục Hy thị cần giữ lại nòi giống. Chúng ta đi chuyến này chưa biết sống chết thế nào, nếu chúng ta thua hết thì dù sao vẫn còn có huynh.
Chung Hoàng Thần chau mày:
- Đệ trẻ hơn ta, đệ ở lại.
Thánh Vũ Đế cười:
- Phục Hy huyết mạch của huynh thuần tịnh hơn đệ. Huyết mạch của mẹ đệ quá mạnh, Phục Hy huyết mạch trong cơ thể đệ không thuần. Đệ không phải Phục Hy thuần chính. Ban đầu phụ hoàng cũng muốn huynh ở lại nên để Luân Hồi Hoàn cho huynh. Đệ và chư vị Địa Hoàng tiền bối chỉ là vào nhầm, giờ nên đi rồi.
Chung Hoàng Thần định nói thì Thánh Vũ Đế nháy mắt với mấy người Bào Hy Đế, tất cả đều ra tay đánh Chung Hoàng Thần rơi khỏi Luân Hồi đại đạo.
- Cửu ca!
Thánh Vũ Đế nhìn xuống nói lớn:
- Tiếp tục sống! Cứu được hậu thế, đừng để truyền thừa của Phục Hy bị đứt!
Chung Hoàng Thần bay lên đuổi theo Luân Hồi đại đạo, đột nhiên thời không lưu chuyển, hắn lại xuất hiện trong Thái Dương Cung.
Hắn ngẩng lên nhìn bóng mọi người biến mất trong không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3177165/chuong-2346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.