Chương trước
Chương sau
Như vậy không phải quá điên cuồng đi? Lục Đạo Giới là nơi sinh sống của vô cùng vô tận sinh linh Hậu Thiên, nếu hủy diệt thì họ sẽ sống ở đâu? Căn bản là không kịp di rời!

Hơn nữa di rời sinh linh Lục Đạo Giới cũng là công trình vĩ đại, cần phải điều động vô số thần ma, nhanh nhất cũng phải nghìn năm mới chuyển hết sinh linh Lục Đạo Giới đi được.

Tình hình chiến tranh hiện giờ căn bản không thể đợi nghìn năm.

Tứ Diện Thần cười:

- Chỉ cần Lục Đạo Giới bị hủy diệt hoàn toàn thì chỉ còn lại Tứ Giới, cộng với Tiểu Hư Không trong bát quan là Ngũ Giới, uy năng Ngũ Giới đại nhất thống thần thông sẽ giảm mạnh, đối với ta, Khởi Nguyên đạo huynh hay các vị đều rất có lợi.

Một vị thượng cổ đại đế không kìm được nói:

- Lục Đạo Giới là nguyên thần bí cảnh kiếp trước của bọn ta, làm sao phá hủy được? Hơn nữa sinh linh sinh sống ở đó đều là con dân tế tự bọn ta, liên quan tới việc bọn ta trở thành tế tự thần và bất tử. Hủy diệt Lục Đạo Giới, chắc chắn là không được!

Khởi Nguyên Đạo Thần mỉm cười:

- Ta mời các vị tới chỉ là để thông báo một tiếng, không có ý thỉnh giáo các vị. Các vị chỉ cần gật đầu là xong.

Các vị đại đế sắc mặt tái đi, Khởi Nguyên Đạo Thần gọi họ tới căn bản không cho họ sự lựa chọn thứ hai, không cần họ đồng ý, dù thế nào cũng nhất định muốn hủy diệt Lục Đạo Giới của họ!

Lục Đạo Giới quả thực liên quan tới việc họ có trở thành tế tự Tiên Thiên Thần được hay không. Ban đầu họ phản lại Chung Nhạc cũng là vì Chung Nhạc không muốn mở Hư Không Giới mới cho họ vào Hư Không Giới tận hưởng sự tế tự của sinh linh Lục Đạo Giới!

Nhưng giờ phá hủy Lục Đạo Giới cũng là hủy đi hy vọng trở thành tế tự Tiên Thiên Thần của họ!

Hành động này của Khởi Nguyên Đạo Thần không còn nghi ngờ gì chính là đoạt tuyệt đường trường sinh của họ!

Chư đế bắt đầu hối hận, Tứ Diện Thần hắng giọng, thản nhiên nói:

- Chư vị, sau trận chiến này mọi người có thể xây dựng lại Lục Đạo Giới, sẽ không cắt đứt đường trường sinh đâu.

Chư đế nhìn nhau, bỗng một vị nói:

- Nếu vậy thì khẩn xin tiền bối thư thư cho mấy hôm để sinh linh trong Lục Đạo Giới của bọn ta rời đi, cho họ nơi sinh sống yên ổn.

Chư đế gật đầu, sinh linh trong Lục Đạo Giới của họ tế tự họ, cung phụng họ, dù thế nào cũng phải để những sinh linh này có chỗ sinh sống, sau này xây dựng lại Lục Đạo Giới là có thể để họ trở về, tiếp tục tế tự chư đế. Chư đế cũng có thể tận hưởng sự tế tự, có hy vọng tu thành tế tự Tiên Thiên Thần.

Khởi Nguyên Đạo Thần cười:

- Mọi người thật hồ đồ, tình hình chiến tranh căng thẳng, lẽ nào lại có thể mất thêm thời gian? Vì những sinh mệnh thấp kém đó mà làm nhỡ việc, đó là hành động thiếu sáng suốt. Những sinh linh Hậu Thiên này ở vũ trụ cổ hay Tử Vi đều có, cứ tiêu diệt luôn cả đi là được, cùng lắm sau này tạo mới.

Các vị đại đế đứng phắt dậy, phẫn nộ:

- Làm gì có lý đó!

Một chiếc trống cổ hiện lên, chấn động mạnh, những vị thượng cổ đại đế đứng dậy lập tức thổ huyết, chỉ trong nháy mắt đại đạo tiêu tan, nguyên thần tan rã, biến thành tro bụi!

Những vị khác nổi da gà, không dám nói gì, trán túa mồ hôi lạnh.

- Ta không phải Thái Hoàng.

Khởi Nguyên Đạo Thần khẽ gõ lên chiếc trống kêu tùng tùng:

- Thái Hoàng là Thiên Đế, không dám không dưng không cớ giết các ngươi để khỏi mất lòng người, thuộc hạ tạo phản. Nhưng với ta thì không phải lo điều đó. Những thượng cổ đại đế các ngươi trong mắt ta cũng như sâu bọ chẳng khác gì sinh linh Hậu Thiên. Khác biệt duy nhất là các ngươi là sâu bọ to hơn mà thôi. Giao Lục Đạo Giới ra, lát nữa công phá bát quan các ngươi xung phong đầu tiên. Lui xuống đi!

Những thượng cổ đại đế còn lại run lẩy bẩy, đứng dậy, có người chân vẫn còn run, để lại các tòa Lục Đạo Giới rồi lui đi.

Mười sáu Địa Hoàng của Hách Tư thị đều chau mày nhìn nhau, một vị nói nhỏ:

- Đây không phải chính đạo. Trận đế tranh này đi trái ngược với bản tâm của ta. Thiên Đế, không nên ngồi nhìn việc như vậy.

Một vị Địa Hoàng khác lắc đầu:

- Hách Tư thị bọn ta đã như mũi tên lên dây cung, không thể không bắn, không có mũi tên quay đầy. Nếu chúng ta không theo chủng tộc chiến đấu, Hách Tư thị không hủy diệt trong tay Thái Hoàng thì cũng là trong tay Khởi Nguyên, Thiên.

Hách Tư thị cũng không có sự lựa chọn khác.

Khởi Nguyên Đạo Thần nhìn nghìn tòa Lục Đạo Giới, cười:

- Sảng khoái, bị Thái Hoàng ức hiếp lâu như vyậ, giờ lần đầu tiên có cảm giác nở mày nở mặt. Sinh linh Hậu Thiên sinh ra kẻ nhu Thái Hoàng đúng là không tồi. Đáng tiếc lũ sâu bọ như thế chỉ biết đấu đá trong tổ. Tứ Diện đạo hữu, số Lục Đạo Giới này ngươi hay ta phá hủy đây?

Tứ Diện Thần cười:

- Phiền đạo huynh.

Khởi Nguyên Đạo Thần cười hà hà, giơ tay chỉ, trống Mộ Cổ bay lên, chui vào một tòa Lục Đạo Giới, tiếng trống tùng tùng vang lên, vô vàn dòng tinh hà nổ tung thành tro bụi. Tiếng trống lan khắp tinh không, vô cùng khủng khiếp, mọi ngôi sao trong tinh hệ đều nghe thấy.

Sinh linh ở những ngôi sao ấy chỉ trong nháy mắt đã bị hủy diệt linh hôn, nhục thân tiêu vong, trên các tinh cầu la liệt xương trắng!

Rồi những quả tinh cầu đó cũng vỡ vụn, thái dương phá diệt.

Chiếc trống lần lượt bay qua các tòa Lục Đạo Giới, ngày càng nhièu Lục Đạo Giới tan rã, oán niệm của vô số sinh linh ngập trời, khiến Thiên đang tới Luân Hồi Táng Khu cũng cảm thấy rùng mình.

- Chỉ là oán niệm của bọn sâu bọ Hậu Thiên lẽ nào làm được gì Đạo Thần trong Hỗn Độn?

Khởi Nguyên Đạo Thần vung tay, không chút bận tâm về oán niệm của sinh linh Hậu Thiên chết thảm. Oán niệm quá lớn tạo thành đạo hỏa, nhưng rồi bị hắn vung tay trấn áp, không động tới hắn được chút nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.