- Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân bảo ta đứng đây, xem ra cũng là đợi trận quyết chiến này. Tại sao mãi không hạ lệnh cho ta xuất kích? Tình hình của Thiên giờ có chút không ổn. Thiên không phải cũng là thuộc hạ của hắn hay sao? Lẽ nào ngồi yên nhìn Thiên bị Táng Linh và Đế Phần Thiên luyện chết?
Đột nhiên hắn có cảm ứng đặc biệt, không khỏi sững người rồi mừng húm:
- Một “ta” khác chết rồi? Lạ thật, đúng là lạ thật! Bản lĩnh của hắn mạnh như vậy sao đột nhiên lại chết? Đúng rồi, hắn tự tử thoát thân, ý thức trở về Luân Hồi thánh địa, luân hồi trùng sinh! Ha ha, đừng hòng! Nhân lúc này lấy mạng ngươi. Ngươi luân hồi tái sinh, trong thời gian ngắn sẽ yếu hơn trước rất nhiều. Đây là cơ hội tốt để ta thôn phệ luyện hóa ngươi!
Vị Luân Hồi Thánh Vương này nôn nóng, định trở về Luân Hồi thánh địa, đột nhiên người cứng đờ, dừng bước.
Thấy Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân tiến lại, nhìn chiến trường phía xa.
Thất khiếu Hỗn Độn thần nhân và hắn có Hỗn Độn Khế Ước, hắn cũng không dám làm trái lại giao hẹn, chỉ đành kìm nén đợi mệnh lệnh.
- Khác, khác với tương lai mà ta thấy…
Thất Khiếu Hỗn Độn thần nhân không hạ lệnh cho hắn vào chiến trường, lẩm bẩm với ngữ khí khó hiểu:
- Tại sao lại khác, rõ ràng lúc này Thái Hoàng đã thua rồi, Tổ Đình đã bị phá rồi…
Luân Hồi Thánh Vương không dám nói nhiều, trong lòng nôn nóng bất an, chỉ hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3177136/chuong-2361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.