Ánh mắt Chung Nhạc lay động:
- Nếu ta phá giải luân hồi thì ngươi sẽ ra sao? Ngươi còn tồn tại không?
- Nhân quả là logic sinh ra từ không gian và thời gian.
Thất Khiếu Chung Nhạc bình tĩnh nói:
- Trong Hỗn Độn không có không gian, không có thời gian, không có nhân quả. Vào trong Hỗn Độn thì sẽ cắt đứt mọi nhân quả. Nếu ngươi thành công có lẽ ta vẫn còn tồn tại. Nhưng cho dù ta không tồn tại thì có sao?
Chung Nhạc trầm mặc, mỉm cười gật đầu.
Hai người ngồi xuống nói chuyện rất lâu.
Chung Nhạc đứng dậy, gọi Thái Tuế Thần Vương tới, cúi người với Hỗn Độn lão tổ:
- Đa tạ đạo huynh!
Hỗn Độn lão tổ vội đáp lễ:
- Đừng nói vậy, ta không muốn liên quan quá nhiều, sau này ngươi cũng đừng kéo ta vào nữa là ta mừng lắm rồi! Ta vẫn muốn vào lại Hỗn Độn!
Chung Nhạc khựng người, đột nhiên cười:
- Đạo huynh, ngươi cũng là sinh linh trong Hỗn Độn, dường như không có kiếp trước, không có nguồn gốc, có lẽ đạo huynh từng là một vị tiếng tăm vang dội trong vũ trụ này ấy chứ. Nếu đạo huynh muốn ngộ ra nhân qua, sau này vào lại Hỗn Độn, ta câu ngươi lên, khắc cho ngươi thất khiếu.
Hỗn Độn lão tổ vội xua tay, cười:
- Hỗn Độn là một loại cảnh giới, siêu nhiên nằm bên ngoài đạo. Ta hạ tất phải tự tìm khổ não mà lên bờ? Bệ hạ, đừng nói vậy!
Chung Nhạc cáo từ, dẫn Thái Tuế Thần Vương rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3177108/chuong-2375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.