Chung trường, chung lớp, giờ lại còn kẻ bàn dưới người bàn trên, khoảng cách chỉ chưa đầy một mét. Cuộc đời có nhất thiết phải khắc nghiệt vậy không?
Cô biết cô đã sai khi lấy hắn ta làm bình phong và báo hại hắn bị chó cắn. Nhưng đó chỉ là sơ suất, là sơ suất nhỏ mà thôi. Có vẻ hắn vẫn còn ghi thù và muốn ám theo cô tới cùng trời cuối đất thì phải.
Tuy nhiên số trời đã định, nhập gia tùy tục, muốn sống yên ổn ở đây cho qua thời thanh xuân thì Châu Vân Du đành chấp nhận thích nghi vậy.
- Ừ lại là tôi đấy. Có vấn đề gì à? - Hắn nhướng mày.
- Không. Ai nói gì đâu. - Châu Vân Du lẩm nhẩm với giọng bất mãn.
Lâm Chấn Phong gật gù, ném cho cô một ánh mắt hả hê rồi quay lên nhìn bảng chép bài. Thấy hắn bây giờ mới bắt đầu ghi thứ ngày tháng, Châu Vân Du tò mò, hất cằm hỏi:
- Sao ban nãy không nghe giảng mà chỉ bài trúng phóc vậy đại ca?
- Tại vì không bị ngốc như cô. Đầu cô chỉ để mọc tóc hay gì?
Châu Vân Du bĩu môi. Hắn cậy mình thông minh hơn là liền xem thường người khác. Cái tính ngạo mạn này quả nhiên ăn sâu vào máu, đáng ghét vô cùng.
- Tôi ngốc đó rồi sao?
- Hừ. Không chấp trẻ con. Cứ ở đó mà bướng bỉnh đi rồi lần sau bị gọi phát biểu lại phải cầu cứu tôi. - Lâm Chấn Phong lẩm nhẩm.
Hắn ngoáy bút một lát đã ghi xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2917470/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.