🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Chấn Phong thức giấc trước, lúc này trời đã gần về chiều. Hắn thấy Châu Vân Du nằm sát bên mình, mi mắt còn nhắm nghiền và hơi thở đều đặn phả lên nước da ngăm của hắn.



Nắng thu ngả vàng trên cô thiếu nữ ấy, để rồi trong khoảng cách sát gần, mọi đường nét của cô bỗng trở nên rõ ràng và tinh tế hơn bao giờ hết.



Lần đầu tiên Lâm Chấn Phong có cơ hội nhìn cô tỉ mỉ đến vậy: gương mặt trái xoan bé chỉ bằng bàn tay hắn. Chiếc mũi cao, nhỏ xinh thôi. Lông mi cong dài. Đôi môi mềm và phơn phớt hồng dù không mấy khi thoa son đánh phấn. Ngũ quan này không thể nói là không hài hoà cho được.



Hơn hết, da cô rất trắng, trắng như phát sáng và chẳng tì vết. Quả thật đối lập với hắn hoàn toàn. Hắn đứng cạnh cô trông như cà phê pha cùng sữa vậy.



Châu Vân Du khi ngủ trông mới ngoan ngoãn làm sao, giống như một nàng ngựa non sau ngày dài phi nước đại, cuối cùng cũng chịu cuộn mình nằm nghỉ giữa thảo nguyên hoa mộng. Nếu lúc nào cô cũng ngoan ngoãn như vậy thì Lâm Chấn Phong đã đỡ tổn thọ hơn biết bao nhiêu. Nhưng thật lòng hắn lại không cần sống quá lâu, hắn thấy một Châu Vân Du tinh nghịch, ồn ào và hoạt ngôn mới thật sự quen thuộc với mình. Và tất nhiên, đôi khi ngoan ngoãn một chút cũng tốt, chỉ là "đôi khi" thôi.



Trầm ngâm nhìn cô một hồi lâu, lát sau hắn mới sực tỉnh và tự vỗ vào mặt mình:



- Nhóc này vừa

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2917217/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nhẫn Cỏ
Chương 17: Đừng khóc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.