Bà ngoại của Châu Vân Du đang xếp từng đĩa bánh kếp thơm ngon lên bàn ăn.
Nghe tiếng chân bước xuống từ phía cầu thang, bà quay đầu lại nhìn rồi phải ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mắt: Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du đang dính chặt vào nhau. Cô đu mình trên người hắn, quàng tay ôm rịt lấy cổ và hai chân cũng cuốn quanh hông của Lâm Chấn Phong. Trông Châu Vân Du lúc này thật giống như bé lười con ôm chặt tấm thân trước của lười mẹ. Chiếc má mềm của cô tì lên vai hắn, mắt còn uể oải nhắm nghiền như muốn tranh thủ ngủ lên một chút.
Lâm Chấn Phong lấy một cánh tay đỡ bên dưới cô, nhưng nếu hắn có thả tay ra thì chắc hẳn cô vẫn tự bám dính đủ chặt để không trượt khỏi tấm thân hắn. May rằng Châu Vân Du cũng không quá nặng, dáng người cô nhỏ nhắn, thon gọn, vậy nên hắn vẫn có thể di chuyển dễ dàng như thường.
Tuy nhiên, mặt Lâm Chấn Phong lúc này lại đỏ bừng. Hai lồng ngực tì sát vào nhau khiến hắn không thở nổi. Mái tóc dài của cô tràn khắp cổ hắn và chạm cả vào quai hàm của hắn như một chiếc khăn len. Cảm giác của da thịt thiếu nữ mềm mại, ấm nóng bỗng nhiên có trọng lực kì lạ làm cơ thể Lâm Chấn Phong nặng như đeo chì. Hắn không thể bước đi nhanh cho được.
Đặt Châu Vân Du ngồi xuống ghế trước ánh mắt bất ngờ của bà, hắn cằn nhằn với cô:
- Ăn gì mà nặng như heo.
Châu Vân Du vươn vai đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2917214/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.