Mười lăm phút trôi qua. Châu Vân Du thôi giận dữ. Như mọi lần, cô vẫn học cách tha thứ cho hắn, cho chính bản thân cô và cho sự trớ trêu một chút của cuộc đời vốn tươi đẹp.
- Phải cười lên thôi. - Cô tự nhủ với chính mình.
Thế rồi Châu Vân Du bước ra cửa, toan đi tìm chút gì ăn cho vơi nỗi buồn. Cánh cửa vừa mở ra, cô đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt mình. Hắn vẫn ở đó, không nói lời nào, đột nhiên cúi xuống mà ôm chầm lấy cô. Đôi mắt mệt mỏi của hắn gục lên mái đầu nhỏ. Châu Vân Du không khỏi ngỡ ngàng.
Một bản ngã lớn đang dần hạ xuống ngay trước mắt cô nhóc.
- Tôi xin lỗi. - Hắn trầm mặc nói.
Châu Vân Du buông lỏng mi mắt. Cô khẽ nhăn mặt, cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng vạm vỡ mà cô độc kia. Qua lồng ngực ấm áp, Châu Vân Du cảm nhận được nhịp đập run rẩy của hai trái tim đã hằn sâu biết bao thương tổn. Thế mà họ vừa tàn nhẫn làm tổn thương lẫn nhau. Cả hai đều đau, mà sao tới tận giờ phút này mới học được cách yêu thương cho đúng?
Tuổi trẻ của Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du đã quá sốc nổi, bồng bột và vội vàng. Sẽ cùng chữa lành chứ? Hay vì một phút vị kỉ mà để lạc mất mãi mãi về sau?
- Tôi...cũng xin lỗi. - Châu Vân Du lí nhí.
Mùa đông kéo về lạnh buốt. Nhưng ở trong vòng tay hắn lại rất ấm. Có lẽ cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915768/chuong-28.html