Hôm nay là phiên trực nhật của Châu Vân Du. Cô được phân công lau bảng, sau mỗi tiết học lại phải cầm khăn dọn dẹp sạch sẽ chiếc bảng đầy bụi phấn. Thấy cô nhóc thấp bé phải chật vật lau cả một chiếc bảng lớn, vươn tay bên này rồi lại với tay bên kia, Lâm Chấn Phong chậm rãi tiến đến gần. Hắn đứng phía sau lưng Châu Vân Du, cầm lấy một viên phấn trắng mà ngang ngược kẻ một đường thẳng tắp dọc mép bảng trên cùng.
- Tên điên này! - Châu Vân Du trừng mắt.
Hắn hả hê nhìn cô, mặt vẫn bình thản như không hề thấy hối lỗi. Thuận tay, Lâm Chấn Phong vung phấn quệt nhẹ một vệt trắng lên má cô nhóc rồi nhanh chóng trở về chỗ của mình, tiếp tục ôm bàn mà ngủ.
Châu Vân Du quay ra, hung hăng giơ tay muốn đấm cho hắn một nhát. Rồi cô lại khổ sở ngước lên đường kẻ ở tít trên cao kia, bắt đầu kiễng chân, cố nhướn mình lên để lau cho sạch. Đôi chân nhỏ thật sự mỏi rã rời trong khi vết tích hắn gây ra vẫn còn nguyên vẹn.
Cô lẩm nhẩm:
- Sống khinh người lùn, trời tru đất diệt.
Bỗng từ phía sau, lớp trưởng Phan Minh đi tới. Cậu học bá ấy dịu dàng đưa ngón tay vuốt lên đôi má mềm của cô, cười hiền:
- Má cậu dính phấn này. Đưa khăn đây để tớ lau bảng giúp cho.
Châu Vân Du mừng như bắt được vàng. Cô trao vội khăn cho Phan Minh và vui vẻ nháy mắt:
- Cảm ơn nhiều! Đúng là lớp trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915766/chuong-30.html