Cuối tháng một, trời ấm dần lên. Tàn dư của mùa đông còn vương vấn trên những nhành cây trụi lá, trong cái màu trắng sữa nhợt nhạt của đất trời và trong cả túi áo của Lâm Chấn Phong. Hắn thích nắm lấy đôi tay nhỏ của cô vào đem cất vào túi áo mình như thế. Châu Vân Du phải khẽ run lên vì nhiệt độ lạnh ngắt của hắn không biết bao nhiêu lần.
Khi mặt trời dần lên, tiết trời càng ấm áp trở lại. Những cơn mưa phùn đầu tiên của mùa xuân kéo đến. Nắng nhạt dịu. Không khí mát mẻ.
Ngày chủ nhật, Lâm Chấn Phong vẫn thăm nhà bà ngoại của Châu Vân Du như một thói quen. Hắn gõ cửa và bước vào với một túi hoa quả tươi, tất nhiên không quên mang theo dâu tây cho cô nhóc.
- Ôi, ngoại đang định làm cá kho mà quên mất là nhà hết sạch cá rồi. Du Du, cháu ra chợ mua giúp ngoại con cá nhé! Tiền ngoại để trên bàn kìa.
Châu Vân Du tung tăng nhét vài tờ tiền của bà vào túi quần và ngang nhiên kéo Lâm Chấn Phong đi theo:
- Đưa tôi đến chợ nào.
- Này, nhóc coi tôi là tài xế à?
- Thì đúng thật là như vậy mà.
Cô nhóc đã ngồi sẵn trên yên sau một cách rất tự nhiên và ra hiệu cho Lâm Chấn Phong đạp đi. Hắn bất đắc dĩ lại phải chiều lòng Châu Vân Du, đạp xe tới khu chợ dù hôm nay không phải ngày làm việc.
Cuối tuần, người qua lại mua bán càng tấp nập. Châu Vân Du nhanh nhẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915729/chuong-47.html