Trong những ngày xuân tươi sáng, giấc ngủ của Châu Vân Du đặc biệt rất sâu. Và sáng hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Cô lại tiếp tục thức dậy muộn khi chỉ còn đúng mười lăm phút nữa là tới giờ vào học. Vội vội vàng vàng, Châu Vân Du chuẩn bị đồng phục, sách vở rồi phi như bay khỏi nhà. Thật đen đủi làm sao khi chuyến xe buýt sáng nay lại đến trạm muộn hơn mọi lần. Cô vừa thở hồng hộc, vừa bất lực nhìn cánh cổng sắt đã đóng im lìm của trường mình.
- Cháu chào bác. Chúc bác buổi sáng tốt lành. Bác có thể cho cháu vào được không ạ? - Châu Vân Du kiễng chân ngó vào phòng bảo vệ và nhanh nhẹn xin phép.
Chỉ có điều bác bảo vệ già lại không ưa gì cô nhóc. Bác vẫn cúi gằm mặt đọc báo, miệng cằn nhằn:
- Lại là chị à? Tôi không mở. Mời chị về cho.
Cô bĩu môi, vẫn quyết bày ra vẻ mặt dễ mến rồi khéo léo van nài:
- Cháu biết lỗi rồi mà, bác chiếu cố cho cháu nốt lần này thôi nhé. Cháu hứa sẽ không vi phạm thêm lần nào nữa ạ.
Bác bảo vệ cáu kỉnh đập tờ báo giấy xuống mặt bàn rồi trực tiếp phẩy tay đuổi Châu Vân Du đi:
- Không là không! Tôi mặc xác. Chị xem, cả cái trường này có ai ngày nào cũng đi học muộn như chị không hả?
- Có cháu.
Một giọng nói trầm khàn quen thuộc bất chợt vang lên, xen ngang cuộc đối thoại đầy căng thẳng. Lâm Chấn Phong đang đứng đó, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915725/chuong-51.html