Sao em còn chưa về? - Lâm Chấn Phong hỏi, chất giọng dường như trầm ấm hơn mọi lần.
Châu Vân Du liền nhe răng cười tươi:
- Về cùng anh sẽ vui hơn!
- Nhóc con dẻo miệng này...
Hắn bật cười và bỗng nhấc bổng cô, đặt lên yên sau xe đạp. Khẽ khom lưng rồi gục mặt lên bờ vai mỏng manh ấy, Lâm Chấn Phong mượn Châu Vân Du một chút hơi ấm yên bình. Hắn vẫn còn trăn trở mãi về lời thầy nói, vẫn chưa thể tin được bản thân đã vô thức mắc kẹt trong quá khứ lâu đến vậy.
Hơi thở mệt mỏi của Lâm Chấn Phong đều đặn phả lên ngực áo đồng phục của cô nhóc. Thấy hắn đột nhiên trầm mặc lạ thường, Châu Vân Du cũng chỉ biết ngơ ngác ngồi yên. Cô khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc hắn, thấy những sợi tóc đen ấy đã dài ra từ bao giờ. Mái đầu đinh ngày nào nay bắt đầu lởm chởm xù lên. Cuối cùng Lâm Chấn Phong cũng chịu nuôi tóc rồi.
Chiều tà buông lững lờ sau rặng tre. Cả hai vẫn lặng yên kề bên nhau. Bỗng Châu Vân Du quay đầu sang, rời vai mình khỏi vầng trán hắn. Cô thấy Lâm Chấn Phong còn đang mơ màng như hoá đá, liền mỉm cười, bất ngờ thơm lên má hắn một tiếng rất kêu.
Lâm Chấn Phong giật mình tỉnh mộng. Hắn tròn mắt nhìn cô, gương mặt cũng lập tức đỏ ửng lên.
- Quà cảm ơn vì anh đã giải bài giúp em đấy. - Cô nhóc nhí nhảnh nói.
Hắn thích thú nhếch môi cười:
- Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915706/chuong-61.html