Giữa chốn đô thị phồn hoa, Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du có đôi lúc dường như lạc mất nhau. Mỗi sáng của cô là dậy thật sớm để đến giảng đường đại học. Mỗi đêm của hắn là thức thật khuya để làm bartender tại vũ trường. Mỗi ngày của cô là miệt mài nghe giảng và đi làm thêm trang trải học phí. Còn mỗi ngày của hắn là vừa chật vật khởi nghiệp, vừa kiếm kế mưu sinh.
Thời gian được gặp mặt nhau dần ngắn lại. Có những khi ghé thăm kí túc xá của Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong chỉ kịp tặng cô chút hoa và quà bánh, đành tạm gác lại nụ hôn để chạy đi khắp nơi đàm phán hợp đồng.
Thời gian này, người ta gọi hắn là thương nhân, buôn rượu và bán sức trẻ để đổi lấy đồng tiền.
Sáu năm sau, hẳn ai cũng phải gọi hắn là doanh nhân, đồng tiền tự khắc làm việc cho hắn.
Nhưng sáu năm đằng đẵng ấy chưa từng là một hành trình bằng phẳng.
Một năm sau ngày bước chân lên thành phố, chuyện buôn bán làm ăn khởi phát thuận lợi.
- Vân Du, gã bạn trai của cậu lại gửi quà gì này. - Cô bạn cùng phòng với Châu Vân Du nói với giọng đầy ý cười và chỉ về phía chiếc hộp nhung trên giường.
Châu Vân Du vừa mới từ nơi làm thêm trở về, thấy vậy liền thở dài, song trong lòng vẫn ngập tràn niềm vui:
- Gớm nữa, ngày nào cũng tặng quà như vậy, tốn tiền chết đi được.
- Thôi đi nàng ạ, dạo này gã kia toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915665/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.