***
Khi tôi tỉnh lại, Alice đã đi khỏi, tôi đang nằm trong tấm chăn lông vịt, và Chàng Ếch vẫn còn đi tán tỉnh. Cuốn băng ở chế độ đảo mặt tự động. Tôi không biết mình đã nằm đây bao lâu rồi, nên bèn nhấn mạnh nút dừng băng và tìm cái đồng hồ báo thức du lịch của mình. Một giờ rưỡi sáng. Tôi đột nhiên thấy khát muốn chết, nhưng tạ ơn Chúa vẫn còn nửa bình vang đỏ mới nguyên ở sát giường, tôi ngồi dậy và dốc gần cạn bình. Tôi kiểm tra xem Alice có cởi quần dài của tôi ra trước khi đặt tôi lên giường không, rồi nhận ra nàng đã không làm thế, nhưng tôi đã quá phê thuốc chẳng biết nên hài lòng hay thất vọng nữa.
Ngoài ra, tôi đang quá mải nghĩ về đồ ăn. Đời tôi chưa bao giờ đói hơn thế. Ngay cả bí xanh dường như cũng hấp dẫn. Rồi, tạ ơn Chúa, tôi nhớ ra mình là người sở hữu Thịt Nguội, Chúa ban phước lành cho mẹ. Tôi lục tung va li lấy ra cái gói bọc giấy thiếc, xé viền mỡ ra khỏi một miếng thịt lợn xông khói luộc, tống chỗ thịt nạc vào mồm. Ngon thật, nhưng thiếu cái gì đó. Bánh mì. Cần bánh mì sandwich. Phải có bánh mì.
Việc đi lại thật không dễ dàng hơn so với những gì tôi nhớ, và xuống lầu dường như là việc hoàn toàn không thể. Tôi không muốn bật đèn lên, nhưng ở đây đúng là tối đen như mực, nên dựa người vào tường, tôi bước loạng choạng dọc theo hành lang và xuống bậc thang vào nhà bếp. Thời gian như dãn ra, và cuộc hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-chuong-di-dung-doi/729476/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.