Dịch: LTLT
Hơn một trăm mảnh giấy mà Dụ Lam viết đều có lưu trữ bản điện tử.
Sau khi về nhà, hai người ngồi trên sô pha ở phòng khách, xem từng tấm ảnh một. Con mèo kia nằm cạnh chân Trì Thanh, hai cái móng cầm chặt món đồ chơi mới mà Trì Thanh mở lòng từ bi mua cho nó, một quả bóng lông màu sắc sặc sỡ.
Trì Thanh rất hiếm khi mua đồ chơi cho nó, trong túi quà Nhậm Cầm đưa cho anh chỉ có mấy cây chọc mèo. Sau khi Dụ Lam đón mèo về nhà nuôi lại mua thêm không ít đồ mới.
Nhưng không phải lúc nào anh cũng có thời gian chọc mèo, chơi với nó, nên anh mua cho nó một quả bóng có thể chơi một mình.
Trì Thanh ngồi cách con mèo kia một mét, ném bóng qua cho nó: “Tự chơi đi, đừng làm phiền tao.”
Con mèo vui mừng, kêu mấy tiếng “meo” với anh.
Trì Thanh lật xem những ghi chép lưu trữ điện tử: “Quả thực “cậu ấy” thỉnh thoảng sẽ biến mất vài ngày, Dụ Lam luôn lo lắng có phải mình đã nói sai điều gì khiến hắn ta không vui không.”
Hôm qua bọn mình nói chuyện rất vui, cũng là lần đầu tiên cậu ấy gửi ảnh cho mình, vì sao mấy hôm nay lại không để ý đến mình rồi?
Có khi nào cậu ấy xảy ra chuyện không?
Mỗi lần mở giao diện trò chuyện, mình đều muốn nhìn thấy dòng chữ “đối phương đang nhập”.
Có hơi nhớ cậu ấy.
…
“Chắc là những mảnh giấy này nối tiếp nhau.” Một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-cach-nguy-hiem/3357299/chuong-114.html