Lúc nói câu này, Giải Lâm đứng rất gần anh, trong mắt giống như chứa một vũng nước mập mờ không rõ, dù bản thân hắn hoàn toàn không có ý này thế nhưng vẻ ngoài thật sự quá được trời cao ưu ái.
Một lát sau, Trì Thanh dìu hắn đứng dậy: “Hôm đó sao không ngã chết anh luôn đi?”
Giải Lâm phì cười, sau khi cái chân vẫn cử động được đặt xuống đất thì ép một nửa sức lực lên người Trì Thanh. Nhưng hắn cũng không dám quá trớn, dù sao thì tấm thân của Trì Thanh nhìn khá gầy gò: “Mạng lớn.”
Trì Thanh hi vọng hắn có thể định vị lại bản thân lần nữa: “Gieo họa ngàn năm.”
Bệnh của Giải Lâm không tính là nghiêm trọng, ở phòng đơn làm lãng phí tài nguyên công cộng nên muốn đến nhà vệ sinh phải đi hết hành lang đến nhà vệ sinh dùng chung: “Tôi gieo họa ai hả? Lúc nhỏ, con gái nhét thư tình cho tôi, tôi đều trả lời là bảo bọn họ chuyên tâm học hành, đừng yêu sớm.”
“… Ờ.”
“Tôi còn dạy bọn họ, bọn họ còn trẻ, sau này sẽ gặp được nhiều người hơn. Tuy rất khó gặp được người tốt hơn tôi, nhưng cũng không phải không có khả năng, dù gì thế giới có một từ gọi là kỳ tích.”
Lần này Trì Thanh còn chẳng buồn đáp một tiếng “ờ”.
Người ta nói rằng khi bị bệnh dễ trở nên không hợp với độ tuổi thực, Trì Thanh coi như đã thấy được rồi.
Nhưng anh phát hiện trước đây Giải Lâm nói chuyện rõ ràng không dày dặn kinh nghiệm, mang theo chút ấu trĩ vốn có của thiếu niên như bây giờ.
Bệnh nhân có tư cách thất thường, Giải Lâm nằm ở phòng bệnh quá ngột ngạt, với lại nói thế nào thì hai người cũng có giao tình sâu đậm. Giải Lâm hỏi tiếp: “Vẻ mặt đó của cậu là ý gì?”
Trì Thanh đỡ hắn đi ở hành lang, hành lang bệnh viện nhiều người, anh không thoải mái lắm: “Vẻ mặt chê anh nói nhiều.”
Giải Lâm nói đùa: “Cậu không muốn nói chuyện với tôi đến thế à?”
“Bản thân anh biết thì tốt.” Trì Thanh đáp.
Sau khi hai người đi thêm được một đoạn thì người đã ít đi, nhưng Trì Thanh phát hiện cảm giác không thoải mái kia của mình vẫn chưa biến mất.
Dọc đường, Trì Thanh cố gắng hạn chế tối đa diện tích tiếp xúc với hắn.
Trước đây, anh đã chạm vào tay Giải Lâm rất nhiều lần.
Nhưng cũng chỉ tiếp xúc trong phạm vi giới hạn, ngoại trừ tay ra thì anh rất ít khi chạm vào Giải Lâm.
Nhưng bây giờ, nửa người trên của Giải Lâm đè lên người anh, Trì Thanh liếc mắt thấy cổ áo của hắn vốn đã hớ hênh giờ lại được banh rộng hơn. Trước đây hắn đánh nhau trong thang máy bị chém mấy nhát, trên người có vài vết thương, trong đó có một vết vừa vặn trúng chỗ cạnh xương quai xanh.
Trì Thanh nhanh chóng liên tưởng đến chiếc áo khoác trong thang máy.
Tình huống lúc đó cấp bách, anh hoàn toàn không có thời gian phản ứng, đến bây giờ mới ngẫm nghĩ lại, lúc Giải Lâm khoác áo lên người anh hình như còn mang theo độ ấm của hắn.
Giải Lâm vừa đi vừa nói chuyện với Trì Thanh, tuy nói đến cuối cùng trở thành một mình hắn nói nhưng hắn cũng không để ý. Không ngờ sắp đến nhà vệ sinh, Trì Thanh đột nhiên không thương tiếc gỡ tay hắn ra, hất cằm về phía cửa nhà vệ sinh: “Đến rồi, chuyện còn lại tự anh nghĩ cách đi.”
Giải Lâm: “…” Đang yên đang lành sao lại trở mặt.
May mà một chân Giải Lâm bị bó bột, chân còn lại vẫn còn dùng được, vịn tường bước vào rửa mặt cũng không tính là động tác có độ khó cao.
Hai người vừa mới về phòng bệnh thì y tá thông báo: “Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi.”
Giải Lâm bó bột xong, đã qua thời gian theo dõi, không còn lý do để ở bệnh viện tiếp, cũng không có thứ gì cần thu dọn, Trì Thanh lại dìu hắn lên xe. Sau khi về đến tiểu khu Ngự Đình, Trì Thanh chẳng hề nhận ra rằng tai họa chỉ mới bắt đầu.
Về đến nhà, Trì Thanh tắm rửa xong ném quần áo vào máy giặt, còn chưa nhấn nút nguồn thì điện thoại đặt ở phòng bếp bắt đầu rung lên không ngừng.
Tóc Trì Thanh còn đang ướt, nghe máy: “Nói.”
Giải Lâm: “Tôi muốn tắm.”
Trì Thanh quên chuyện chân hắn còn đang bó bột, lúc này vẫn chưa nghĩ đến: “Anh muốn tắm thì liên quan gì đến tôi?”
Giải Lâm chậm rãi nói: “Cởi qu@n áo không tiện.”
Trì Thanh: “… Đừng tắm.”
Giải Lâm: “Giúp giùm đi.”
Thấy đầu dây bên kia không lên tiếng, Giải Lâm nhắc lại chuyện cũ lần nữa: “Tôi lại nhớ ra, chân của tôi là vì người nào đó mới…”
Trì Thanh hít sâu một hơi, cúp điện thoại.
Giải Lâm nghe thấy âm thanh đầu dây bên kia biến thành tiếng cúp máy cũng không tức giận. Sau khi gọi điện thoại với Trì Thanh xong thì điện thoại của Ngô Chí cũng đến rất nhanh: “Ba, vừa rồi gọi thì máy bận. Nghe nói anh ngã liệt giò rồi.”
Giải Lâm thuận miệng nói: “Chưa đến mức liệt.”
Ngô Chí tiếp tục hỏi: “Vụ án buổi sáng anh nói, là vụ án nào vậy?”
“Bây giờ vẫn không tiện tiết lộ.” Giải Lâm nói, “Chờ kết án rồi nói với chú mày. Lần này chú mày quả thực đã giúp được việc lớn, sau này chờ anh khỏi mời chú mày ăn cơm.”
Ngô Chí lớn đến chừng này, lần đầu tiên làm được chút chuyện giúp đỡ xã hội phát triển, giữ gìn thế giới bình yên, gã đắc ý nói: “Không có gì, em biết mấy vụ án của các anh đều cơ mật. Nếu sau này còn có sao nữ nào không nhận ra thì cứ tìm em.”
“Đúng rồi, vết thương của anh.” Ngô Chí lại nói, “Có cần em tìm nhân viên chăm sóc cho anh không?”
“Không cần.” Lúc nói, Giải Lâm ngừng hai giây.
Hai giây sau, cửa truyền đến một đợt tiếng chuông không kiên nhẫn.
Giải Lâm nghe thấy tiếng chuông cửa xong, cười nói: “Có người chăm sóc rồi.”
Ngô Chí: “…”
Giải Lâm đắc ý bổ sung một câu, cố tình khiến gã biết người nhấn chuông cửa đến “chăm sóc” hắn là ai: “Chú mày biết người đó, là trợ lý của anh.”
Ngô Chí thật sự không nghĩ rằng trợ lý Trì mặt lạnh lại khó chơi kia có thể chăm sóc gì cho hắn. Ấn tượng của gã về Trì Thanh vẫn dừng lại ở lần gặp đầu tiên tại quán bar, nói thầm trợ lý họ Trì kia trông có vẻ đáng sợ, anh ta không tháo chân Giải Lâm xuống là đỡ rồi.
Với lại…
Quan hệ giữa Giải Lâm với anh ta trở nên thân thiết từ lúc nào?
Ngô Chí biết Giải Lâm đã nhiều năm, hiểu rõ Giải Lâm hơn bất cứ ai. Người này nhìn thì nhiệt tình, nhưng thực tế vạch ranh giới bạn bè rất rõ ràng. Có đôi khi, thái độ của hắn hoàn mỹ đến mức có hơi giả, rất khách sáo, hiếm khi làm phiền người khác.
Am hiểu định lý giao tiếp xã hội của người trưởng thành, có thể thân quen rất nhanh nhưng tuyệt đối không thân cận.
Hình như thái độ bây giờ của Giải Lâm đối với trợ lý Trì thân thiết quá mức rồi.
Giải Lâm cúp điện thoại xong, chống nạng đi mở cửa cho Trì Thanh. Trì Thanh tóc còn ướt, đang đứng bên ngoài cửa, tóc mái màu đen sau khi bị ướt trông lại càng đen thêm. Tay anh không mang găng, đốt ngón tay trắng bệch co lại một nửa trong ống tay áo.
Trì Thanh nhíu mày, lời nói ra rất sắc bén: “Anh không có bạn bè sao?”
Giải Lâm trả lời: “Tục ngữ nói rất hay, bà con xa không bằng láng giềng gần.”
Trì Thanh: “…”
Giải Lâm nói tiếp: “Không đeo găng tay à?”
Trì Thanh cũng là sau khi bước vào mới phát hiện mình không đeo găng tay.
Trước đây lúc mất kiểm soát, vì để có thể ngủ nhiều hơn mà anh thường mượn cớ đến nhà Giải Lâm ngủ. Chữa trị nhiều lần, bất giác đã trở thành thói quen.
Trì Thanh dìu Giải Lâm vào phòng tắm, cấu trúc hai căn hộ giống nhau, anh khá quen thuộc với cấu trúc trong phòng tắm, ngay cả gạch men màu trắng dưới chân cũng giống hệt.
Giải Lâm nói cảm ơn, sau đó dựa vào bồn rửa tay cởi nút áo sơ mi. Chỉ là ngón tay của người này cũng có vẻ lẳng lơ, nếu bỏ qua địa điểm là phòng tắm thì trông dáng vẻ không giống đi tắm chút nào. Bên cạnh hắn nên đặt một chiếc giường.
Trì Thanh không nhìn nổi nữa: “Bình thường anh đều cởi áo thế này sao?”
Ngón tay của Giải Lâm đang đặt trên nút áo thứ tư khựng lại: “‘Thế này’ là ý gì?”
“…” Trì Thanh nói, “Lề mề.”
Giải Lâm không cởi nút áo nữa, trở tay ra sau chống lên bồn rửa tay, nửa thân trên hơi nghiêng về trước, hướng đến trước mặt Trì Thanh.
“Làm gì?”
Khu vực hoạt động có thể đặt chân được trong phòng tắm chỉ có mỗi chỗ này, hai người chen chúc, Trì Thanh không thể lùi về sau. Giải Lâm thì cứ cố ý chọc anh: “Chẳng phải cậu chê tôi chậm sao? Cậu làm đi.”
“Anh còn tiến thêm một chút.” Trì Thanh lạnh giọng nói, “Hôm nay không chỉ không tắm được mà còn phải gọi 120, bảo bọn họ giữ trước cho anh một giường.”
Giải Lâm quần áo không chỉnh tề, bật cười thành tiếng.
Trì Thanh: “Tôi không đùa với anh.”
“Ừ.” Giải Lâm đưa tay lên chạm vào tai Trì Thanh, “Nhưng tai cậu rất đỏ.”
Hôm nay Giải Lâm thật sự suýt nữa không tắm được, hắn bị Trì Thanh bỏ lại tự sinh tự diệt trong phòng tắm, đến khi ép buộc một lúc lâu Trì Thanh mới quay lại: “Cậu mặc kệ tôi à?”
“… Đi thật rồi sao?”
“Nếu tôi không tắm được, buổi tối sợ là sẽ khó ngủ. Tôi không ngủ được thì muốn tìm người nói chuyện.” Giải Lâm ở trong phòng tắm nói, “Trong tiểu khu này, tôi không quen ai cả, cậu lại ở gần tôi nhất…”
Trì Thanh đang đi ra ngoài: “…”
Đệt.
Trì Thanh bắt đầu nhớ cửa thang máy tầng 13, nếu như lúc đó anh buông tay thì hôm nay không cần phải chịu tội.
Trì Thanh càng nghĩ càng cảm thấy cửa thang máy tầng 13 là một cơ hội tốt biết bao. Khi ấy sau khi thang máy rớt xuống thì chiếc camera giám sát duy nhất cũng đã biến mất, không ai có thể phân biệt được tên phiền phức họ Giải này bị cố ý mưu sát hay là rơi thang máy bất ngờ.
Tuy có thể không làm đến độ phạm tội hoàn mỹ nhưng cũng có thể làm đến mức dù biết anh là hung thủ cũng không thể nhận định là anh.
Trong phòng tắm, Giải Lâm đang được tắm như mong muốn, gác cái chân bó bột lên thành bồn tắm, hắt xì một tiếng: Kỳ lạ, là nước lạnh quá rồi à?
Trước đây, Giải Lâm gọi Trì Thanh làm trợ lý chỉ là gọi bừa, từ sau khi bị thương, danh hiệu trợ lý này đã được xác nhận.
Mỗi ngày Trì Thanh đều có thể nhận được rất nhiều nhiệm vụ, bắt đầu từ giây đầu tiên sau khi mở mắt, tin nhắn của Giải Lâm cứ vang lên không ngừng.
– Cậu ăn sáng chưa?
Trì Thanh đáp: Chưa.
Đối diện trả lời rất nhanh: Sao cậu không hỏi tôi đã ăn sáng chưa.
– …
Dù Trì Thanh không hỏi thì tốc độ bên kia tự tìm cớ cho mình nhanh cực kỳ: Tôi vẫn chưa ăn, lúc cậu mua đồ ăn sáng thì mua giùm tôi một phần.
“Tôi không hỏi anh.” Trì Thanh rửa mặt xong, tiện tay gõ chữ trả lời, “Với lại, muốn ăn gì thì tự đặt đi.”
– Quán đó không giao hàng, cũng không nhận đặt trước.
Sau khi chịu đựng qua giờ cơm thì càng nhiều việc nữa.
“Không cầm sách được, không tiện khom người”, “đọc sách xong rồi, phải cất lại”, “thời tiết khá tốt, xuống dưới lầu tản bộ”,…
Trì Thanh không thể nhịn được nữa.
Thời gian không thể chảy ngược, cửa thang máy tầng 13 thì đã bỏ lỡ, con người phải hướng về trước.
Trì Thanh cố kìm nén suy nghĩ “làm thế nào mới có thể tạo nên sự cố té lầu, rơi thang máy giống vậy”, lựa chọn bước đi trên một con đường không phạm pháp đồng thời cũng có thể giải quyết vấn đề.
Suy nghĩ này của anh vừa mới nhảy ra thì màn hình điện thoại bên cạnh lại sáng lên.
Lần này tin nhắn Giải Lâm gửi đến có nội dung nghiêm túc, đứng đắn hơn rất nhiều, chỉ có một câu ngắn gọn: Liên lạc với Ân Uyển Như được rồi, bây giờ phải đến tổng cục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]