Trì Thanh không để ý Võ Chí Bân nhìn mình mấy lần, anh buồn ngủ vô cùng, chỉ muốn về ngủ, nhưng người nào đó lại cứ đập vào trước mắt anh.
“Lên xe.”
Trì Thanh chẳng buồn ngước mắt lên: “Anh rất phiền.”
Buổi tối, nhiệt độ không khí giảm xuống, trên vai Giải Lâm khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, một cánh tay gác lên cửa xe, dù đã sắp hơn một giờ khuya nhưng từ sợi tóc đến ngón tay của người đàn ông này vẫn được chăm chút đến kỳ lạ, đuôi mắt hơi xếch lên khẽ lướt qua: “Cậu cho tôi đưa cậu về nhà thì tôi không làm phiền cậu nữa.”
Trì Thanh đang đặt xe trên ứng dụng.
Quả thực, giờ này không nhiều xe, gần như hai phút rưỡi trôi qua mới có một tài xế xe cá nhân nhận cuốc, chỉ là giao diện thông tin hiển thị đây là một tài xế mới, số lượt nhận cuốc hiện tại là 0.
Với lại, tài xế mới này vừa nhận cuốc thì đã hiển thị “xe đã tới nơi”.
Liên hệ tất cả thông tin lại với nhau, chủ nhân chiếc xe này là ai đã rõ rành rành, không cần phải đối chiếu hãng xe nữa.
Cuối cùng Trì Thanh cũng ngước mắt lên nhìn hắn: “… Anh nhận cuốc?”
Cánh tay gác trên cửa xe của Giải Lâm duỗi ra, năm ngón tay cầm chặt điện thoại, đưa màn hình điện thoại đối diện với anh, trả lời cho câu nói “anh thích đưa người khác về như thế, không bằng đổi nghề làm tài xế” của Trì Thanh trước đây: “Cậu nói rất có lí, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-cach-nguy-hiem/3357201/chuong-16.html