Trì Thanh đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý, mới gặp đã động tay động chân như này thì đây là người đầu tiên.
Găng tay màu đen bị người đàn ông cầm trong tay, rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản cũng thật sự chẳng có ý nào khác, nhưng hắn lại làm nó trông chẳng đứng đắn chút nào.
Tên kia: “Đừng nhúc nhích, tôi lại chẳng ăn cậu, căng thẳng cái gì?”
Trì Thanh: “Cút ra.”
Tên kia: “Cậu tiếp tục thế này thì khi nào mới trị khỏi bệnh ưa sạch sẽ? Đến phòng khám chữa trị, trước hết thái độ phải đàng hoàng, nhịn chút đi.”
Trì Thanh: “…”
Găng tay bị đối phương cởi đến chỗ khớp ngón tay, đôi tay này ít khi nhìn thấy ánh mặt trời, lộ ra một màu trắng gần như bị bệnh, đốt ngón tay rất mảnh khảnh, khiến người kia nhìn chằm chằm.
Trì Thanh lẩm nhẩm “giết người là phạm pháp” ở trong bụng, chịu đựng cảm giác khó chịu, ngước mắt nhìn hắn.
Phần tóc dài trước trán anh che khuất tầm mắt, con ngươi màu đen sẫm không tháy đáy. Thời tiết hôm nay thực ra rất tốt, nhưng ánh nắng bên ngoài cửa sổ lại chẳng xua đi được cảm giác chán chường giống như cơn mưa dầm không ngớt trên người anh, ngay cả ánh sáng trong phòng cũng gần như bị tối đi mấy độ.
Người đối diện cảm nhận được ánh mắt của anh, mấy giây sau mới phản ứng lại, đây là đang chờ phản hồi của hắn.
Tên kia cầm tay anh, ngắm nghía nói: “Ừm… tay cậu rất đẹp.”
Khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-cach-nguy-hiem/3357189/chuong-4.html