Khương Nhạn Bắc lại bất giác nhìn ra cô không vui vẻ, anh nhíu mày hỏi: "Em sao thế?" Không đến mức là do Trần Phỉ nhắc đến đoạn tình cảm sân trường năm đó chứ? Cái này thật hơi oan uổng.
Thẩm Nam tức giận: "Không có gì!"
Thầy Khương nói chuyện yêu đương rất mạnh về kiên nhẫn, anh cười trừ, cởi áo len trên người ra xếp thành nệm ngồi phía sau: "Như vậy có thể ngồi không?"
Thẩm Nam bất đắc dĩ ngồi lên, ôm eo anh.
Giữa tháng ba, nhiệt độ dù không rét như mùa đông nhưng cũng chỉ mới ấm lên, Khương Nhạn Bắc cởi áo len, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi vải flannel phía trong. Bản thân anh chưa thấy lạnh nhưng Thẩm Nam lúc ôm anh đã nhận ra anh ăn mặc quá mỏng. Cô vẫn đau lòng cho bạn trai của mình, xe đạp còn chưa ra khỏi công viên tòa nhà, cô đã bảo anh dừng lại.
"Sao vậy?" Khương Nhạn Bắc xuống xe, quay đầu cười với cô.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Nam vô cảm, lấy áo len mình đang ngồi lên đưa cho anh: "Mau mặc vào đi!"
"Em không sợ cứng nữa à?"
Thẩm Nam nói: "Không ra ngoài, về nhà anh làm bữa tối."
Khương Nhạn Bắc cười: "Được, vậy thì về nhà anh."
Thẩm Nam lặng lẽ nheo mắt nhìn anh, nhận ra anh vẫn có dáng vẻ ôn hòa, cũng không vì mình có thái độ cục cằn mà bất mãn, nên cô cũng không còn ý tức giận nữa.
Ai mà không có quá khứ chứ? Khương Nhạn Bắc chỉ mới có một người, còn cô thì người cũ có thể xếp từ nhà đến tòa nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-bay-huong-nam/1818185/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.