Chương trước
Chương sau
Không sai, hắn tình nguyện mất đi người duy nhất trên đời này thực tâm đối với hắn, vĩnh viễn lâm vào bên trong khôn cùng tuyệt vọng, cũng không nguyện nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của Vô Ảnh.

Bởi vì hắn biết rõ, đối với Vô Ảnh kiêu ngạo tự phụ mà nói, võ công toàn bộ bị phế so với giết y càng thêm thống khổ.

Hoắc Niệm Hoài bên tai vang lên ong ong, tầm mắt dần dần mơ hồ, ngoại trừ người trước mặt, thứ khác cái gì cũng nhìn không thấy.

Vô Ảnh cũng không nhìn hắn.

Sau khi y nói xong câu nói kia, thật giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa quay đầu đi, tay phải mềm rũ buông xuống, tay trái vịn trúc lâu, khập khiễng tiêu sái vào nhà.

Cửa phòng”Phanh” một tiếng đóng lại.

Hoắc Niệm Hoài trong lòng theo đó chấn động, nhất thời chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều tiêu thất, giống như đang ở trong mộng. Cách hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Cửa phòng kia thật sự đơn sơ, nhẹ nhàng đẩy liền mở.

Hoắc Niệm Hoài phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy bên trong địa phương chật hẹp, chỉ xếp một cái cái bàn cùn một cái giường gỗ, ánh sáng trong phòng lại rất u ám, một mảnh hôn ám cực kì dọa người.

Vô Ảnh như bóng ma an vị tại đây, nghiêng đầu nhìn hắn, vừa không động khí cũng không tức giận, lạnh lùng hỏi;”Hoắc công tử tiến tới làm cái gì? Không sợ lại bị ta hại sao?”

Hoắc Niệm Hoài nghẹn một chút, nhất thời nói không ra lời.

Hắn lúc trước hoài nghi Vô Ảnh hãm hại bản thân, cho nên mới hạ độc thủ trước, sau đó mặc dù biết là một hồi hiểu lầm, nhưng cũng đã muộn. Hiện giờ bị Vô Ảnh hỏi như vậy, không khỏi lại là từng trận đau lòng, chậm quá theo cạnh bàn đi đến, cúi mâu nói: “Tâm ta hướng về ngươi, tự nhiên sẽ tìm tới.”

Ngữ điệu kia nhẹ nhàng kéo dài, thật sự nhẹ nhàng đến cực điểm.

Hoắc Niệm Hoài thường ngại Vô Ảnh quá mức kiêu ngạo, kỳ thật chính hắn cũng không phải luôn như vậy sao? Chỉ sợ cả đời, cũng chưa từng nói ra lời như vậy.

Nhưng sau khi Vô Ảnh nghe xong, chỉ nhếch môi, khẽ cười lạnh.

“Có thể được Hoắc công tử nhớ kỹ như vậy, ta thật đúng là vinh hạnh.” Dừng một chút, tà tà vọng Hoắc Niệm Hoài liếc mắt một cái, bên môi ý cười thêm sâu sắc, “Bất quá…… Ngươi thật có lòng sao?”

Hoắc Niệm Hoài trất trất, lại đáp không được.

Mặt nạ màu bạc đặt trong ngực hắn.

Giờ này khắc này, nơi đó bắt đầu ê ẩm, mơ hồ đau đớn.

Hắn nếu là kẻ vô tâm vô phế, như thế nào lại đau, còn đau đến lợi hại như vậy? Chỉ tiếc việc cho tới bây giờ, biện giải cũng là uổng công.

Vô Ảnh thấy Hoắc Niệm Hoài không lên tiếng trả lời, liền nhíu nhíu mày, hiện ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng không đuổi hắn xuất môn, chỉ một mình trong bóng đêm sờ soạng một trận, đứng dậy hướng ngoài phòng mà.

Thời điểm hai người thoáng qua nhau, Hoắc Niệm Hoài đột nhiên ôm lấy thắt lưng y.

Căn phòng này vốn dĩ rất nhỏ, hiện giờ hai người lại nhất lâu nhất ôm như vậy, lại ngay cả nơi để chuyển thân cũng không có.

Hoắc Niệm Hoài vì thế đem Vô Ảnh vòng tại nơi chật hẹp kia, ngón tay chậm rãi xoa nắn gương mặt thanh tú đáng yêu của y, nghiêng người hôn lên, run giọng nói: “Triệu Thanh An, ta yêu ngươi.”

Hắn ngày trước nhận định bản thân tuyệt đối sẽ không tin tưởng vào tình yêu, không nghĩ đến hôm nay lại có thể dễ dàng nói ra như vậy, hơn nữa, vẫn là đối với người không thể tin tưởng nhất kia.

Nhưng Vô Ảnh thủy chung thờ ơ.

Cách một lúc lâu sau, mới nhắm lại con ngươi, tựa như không thể nhẫn nại, giống như đã đến cực điểm, nhẹ nhàng nói: “Hoắc công tử, ngươi cản đường ta.”

Hoắc Niệm Hoài hai tay cứng đờ, lại vẫn ôm lấy y không buông.

Vô Ảnh cũng không giãy giụa, chỉ bình tĩnh mà đứng, con ngươi đen như băng như tuyết, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của Hoắc Niệm Hoài, rồi lại xem như cái gì cũng không nhìn thấy.

Hoắc Niệm Hoài trong lòng run rẩy một chút, không biết vì sao, lại cực kì sợ ánh mắt này của y, hoảng hốt vội vàng cúi đầu, thật cẩn thận cầm lấy tay phải rũ xuống bên người y.

Bàn tay kia mềm nhũn, một chút lực đạo cũng không có, quả nhiên là hoàn toàn bị  phế đi.

Hoắc Niệm Hoài trong ngực khó chịu, quanh thân lập tức đằng đằng nổi lên sát khí, cắn răng nói: “Tay ngươi là xảy ra chuyện gì? Tên hỗn đản nào làm?”

Vô Ảnh nhíu mày, thản nhiên đảo qua hắn liếc mắt một cái, không nói lời nào.

Hoắc Niệm Hoài đem tay y nắm chặt chút, nói tiếp: “Ngươi ngày ấy đã từ khách *** thoát thân, tự nhiên sẽ không cùng nhân sĩ chính đạo giao chiến. A, chẳng lẽ là tên cẩu Hoàng đế kia? Hắn biết ngươi âm thầm hộ ta, cho nên muốn phế võ công của ngươi?”

Khuôn mặt Vô Ảnh khẽ biến, nhưng lập tức cười rộ lên, hừ lạnh nói: “Cùng ngươi không quan hệ.”

Hoắc Niệm Hoài nghe trả lời như vậy, xác định dự đoán của mình hơn, đáy lòng đau đớn càng hơn ngày trước, kiệt lực phóng ra thanh âm ôn nhu nói: “Ta nghe nói bên Dương Châu có một thần y, bổn sự thật sự rất lớn. Không bằng chúng ta đi tìm xem, cố gắng trị tốt thương thế của ngươi.”

“Thực sự có thần y lợi hại như vậy, như thế nào không chữa trị mặt của ngươi trước?” Vô Ảnh khóe miệng nhất loan, vẫn là cười lạnh.

Hoắc Niệm Hoài bán khuôn mặt kia là thứ hắn kiêng kị, hiện giờ bị Vô Ảnh trào phúng như vậy, thế nhưng cũng không tức giận, chỉ cười gượng nói: “Ta bất quá nghe qua một ít tin đồn, cũng không biết là thật hay là giả, tóm lại trước đi quan st1 kĩ hãy nói.”

Vừa nói, từ trong ngực lấy ra chiếc mặt nạ đã cẩn thận cất giấu.

Vô Ảnh nhìn thấy giật mình, bật thốt lên nói: “Ta nghĩ ngươi đã sớm ném đi.”

Hoắc Niệm Hoài mặt ửng hồng lên, khó mà nói bản thân cũng đã ném đi một lần, chỉ cười khổ cho qua.

Vô Ảnh dùng tay trái tiếp nhận, nắm trong lòng bàn tay thưởng thức chốc lát, bỗng nhiên thấp cười ra tiếng, tùy tay ném ra ngoài —— mặt nạ kia khinh phiêu phiêu bay đi, rất nhanh biến mất trong một góc hắc ám.

Hoắc Niệm Hoài run rẩy, ngơ ngác hỏi: “Sao lại ném?”

“Ta về sau không cần phải mang mặt nạ này, lưu nó làm gì?” Con ngươi Vô Ảnh nặng nề âm trầm, trên mặt mang tiếu ý băng lãnh, ngữ khí cứng ngắc đến cực điểm.

Hoắc Niệm Hoài vẫn ngốc lăng, cách nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong câu nói của y, kêu lên: “Ngươi ngày trước nói qua, chỉ có người cùng ngươi làm ban cả đời, mới có thể thấy mặt của ngươi!”

“Ta nói rồi, đó là những lời vô nghĩa.”

“Ngươi dám!” Hoắc Niệm Hoài cắn chặt răng, nhất thời lại không thở nổi, chỉ có thể liều mạng đem Vô Ảnh kéo vào trong ngực, trên mặt hiện ra vẻ tàn nhẫn, từng chữ từng chữ nói, “Ngươi có bản lĩnh cứ như vậy đi ra ngoài, vô luận người nào nhìn thấy mặt của ngươi, ta đều đem tròng mắt hắn đào ra!”

Lời nói này của hắn cực kỳ nghiêm túc, biểu tình lại dữ tợn vạn phần, sau khi nói xong, mới nhận ra bản thân quá mức kích động, vội vàng phóng nhuyễn điệu, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Nhĩ hảo hảo đeo mặt nạ, theo ta cùng đi tìm thần y kia, được không?”

“Dựa vào cái gì?” Tuy rằng tay chân tàn phế, tuy rằng đứng trong căn phòng rách mướp này, Vô Ảnh lại thủy chung vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia, hỏi ngược lại, “Chỉ bằng một câu yêu thương của ngươi? Hoắc Niệm Hoài, ngươi căn bản cái gì cũng không biết.”

Hoắc Niệm Hoài chớp chớp mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt.

Vô Ảnh liền vừa cười, từng chút từng chút dựa người qua, đem môi đặt ở bên tai hắn.

“Ngươi nếu là một kẻ vô tâm vô phế, cũng không có vấn đề gì, ta đem tâm của mình cho ngươi là được.” Hắn đáy mắt hào quang lưu chuyển, tiếng nói lại thấp lại ách, vô hạn ôn nhu, “Chỉ là…… Ngươi bằng lòng tin sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.