Còn lại cũng chỉ có chiếc quần lót đầy dấu vết, nhưng Mahathir Di vô tình ngay cả tôn nghiêm cuối cùng cũng không lưu cho anh, ngay cả quần lót cũng muốn lột xuống.
“Vậy anh ngoan ngoãn mở chân ra a, ta sẽ giống người yêu dịu dàng với anh.”
“A, không muốn…”
Mahathir Di ngoài miệng nói xong lời buồn nôn, chỉ dùng một tay ôm lấy lưng Tomoya, lập tức diệt trừ khối vải cuối cùng trên người anh.
“Đừng a…!”
Tomoya lộ ra trọn vẹn tựa như một đứa trẻ mới sinh không hề phòng bị hoàn toàn bại lộ trước mặt dã thú đói khát.
“Như thế này sẽ không có chướng ngại vật.”
Cảm giác tay Mahathir Di vuốt ve trên cái mông trần trụi của mình, Tomoya nhịn không được bắt đầu run rẩy.
“Làm gì mà run đến như vậy? Ta cũng sẽ không ăn anh mà.” Cậu con đại dã lang này rõ ràng chính là muốn ăn thịt người, cư nhiên còn có thể nói ra những lời này.
“Chỉ là muốn từ nơi này đi vào đùa chút mà thôi.”
Đại dã lang Mahathir Di nhanh chóng dán sát thân thể của mình vào giữa hai chân mở rộng của Tomoya, tay đã lởn vởn ở khe hở giữa hai cánh mông.
“… A… Không, đừng…” Loại cảm giác khác thường này làm cho Tomoya lại bắt đầu co rúm lại.
“Xúc cảm thật là mềm mại a, bộ dáng thật ngon lành.”, ngón tay Mahathir Di càng không kiêng nể gì xâm nhập vào bên trong của Tomoya.
“… A, không…” Ngón tay đang dần xâm lấn kia làm cho Tomoya khó nhịn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-tinh-vuong-tu-dich-nguy-hiem-kich-tinh/2544861/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.