Chương trước
Chương sau
Hàn Trạch nói xong mới biết là mình nói hớ, bây giờ có bụm miệng cũng không kịp nữa. Anh liếc nhìn Ngô Hiểu, dẫu cái trán kia nấp sau trong vòng gạc trắng nhưng anh có thể nhìn ra nó đang nhăn nhó vì đang rất sốc.

Ngô Hiểu lần nữa ngồi bật dậy, đau… vết thương hành xác khiến anh đau đến chết đi sống lại nhưng anh vẫn bắt được cánh tay Hàn Trạch siết chặt, mạnh mẽ ở đâu dồn lại giúp anh gầm lên thật lớn.

- Cậu nói cái gì? Hai mẹ con Cẩn Y là sao? Nói nhanh lên.

Hàn Trạch bị quát đến sợ, trước khi đi Cẩn Y đã dặn dò anh, nếu Ngô Hiểu tỉnh lại nhất định phải giấu chuyện cô ấy mang thai để cậu ấy đừng quá kích động nhưng bây giờ bị anh làm hỏng cả rồi. Chuyện đã đến nước này muốn hay không thì cũng phải khai thôi.

Hàn Trạch nhai nhai cái lưỡi của mình, khẽ "rít" lên một cái, lí nhí nói.

- Cẩn Y mang thai gần 5 tuần rồi…

Thấy Ngô Hiểu sắp nổi cơn tam bành, Hàn Trạch hai tay ôm ngực vội giải thích.

- A Hiểu à, cậu biết mà… tớ nào dám đẩy vợ cậu vào nơi nguy hiểm, đây là do cô ấy tự chọn. Cậu yên tâm đi, tớ đã cho người yểm trợ bên ngoài rồi, ba ngày nữa dù cho mọi chuyện có không thành tớ cũng sẽ ập vào giải cứu Cẩn Y ra. Tớ lấy danh dự của mình ra đảm bảo, vợ con của cậu sẽ an toàn trở về.

Ngô Hiểu thu tay, thả cơ thể vào chiếc gối mềm trên giường bệnh, cảm xúc bây giờ là gì, anh cũng chẳng biết nó là gì. Cẩn Y mang thai rồi, đứa trẻ của anh và cô ấy, ngày đêm anh mong kết tinh tình yêu của anh và cô xuất hiện, để cô yên ổn bên anh mãi mãi chẳng rời.

Nhưng nhìn xem, bây giờ thế nào, vợ con anh đang gặp nguy hiểm, có lẽ bây giờ cô ấy đang rất sợ, đang tủi thân vì bên cạnh chẳng có ai.

Ngô Hiểu không đủ sức để nghĩ thêm điều gì nữa, bảo anh yên tâm đợi cô ấy trở về sao? Không đời nào.

Ngô Hiểu nhắm mắt, hít một hơi, không đợi cơn đau qua đi, khó nhọc bảo Hà Đình.

- Làm thủ tục xuất viện cho tôi đi.

Hà Đình giật mình nhìn Hàn Trạch, anh liếm liếm môi nhăn mặt nói nhỏ.

- Nhưng mà giám đốc, vết thương của anh…

- Thuê thêm một bác sĩ đi theo, đứt động mạch chủ còn không chết, bây giờ tôi sợ chết sao? Liên lạc với Kiều Nghị, làm mọi cách chụp ảnh của Cẩn Y gửi qua cho tôi. Chuẩn bị xe tới Hồng Lâu.

*********

Sau cái hôm biết Cẩn Y mang thai, đã ba ngày rồi Dương Phong không gặp cô. Cô cũng không biết hắn có ở trong khu vực này hay không, hỏi cũng không ai cho cô biết. Cẩn Y bị giam lỏng trong căn nhà gỗ, không có thiết bị liên lạc, không thu thập được gì, đồng minh duy nhất là Kiều Nghị thì lại không thấy đâu.

Buổi trưa người dưới nhà bếp mang lên cho Cẩn Y một chén canh yến, mấy ngày qua cô được chăm sóc rất tốt, có lẽ Dương Phong chưa có ý định bắt cô phá thai. Có lẽ là hắn yêu cô thật nhưng người nguy hiểm như hắn, yêu ai chính là một kiểu trù yếm rùng rợn.

Cẩn Y ăn hết nửa chén canh yến, dù nuốt không trôi cũng phải cố nuốt. Cô ngồi trên ghế mây nhìn chén yến còn rất nhiều, đột nhiên nghĩ ra một kế để có thể gặp riêng Kiều Nghị hỏi thăm tình hình của Ngô Hiểu.

Cô không dám liếc nhìn vào camera, ai biết được Dương Phong có đang ngồi trước màn hình theo dõi hay không. Cẩn Y nhẹ khép mắt, đung đưa chiếc ghế, đợi chừng vài phút bắt đầu nhăn mặt, ôm bụng kêu đau. Cô lần tường ra khỏi phòng, đi tới cầu thang la lên.

- Có ai không? Đau bụng quá… Có ai không?

Trong ngôi nhà này chẳng có mấy người, đều là là thuộc hạ thân cận của Dương Phong, bọn họ được lệnh giám sát chặt chẽ Cẩn Y nên mọi nhất cử nhất động của cô họ đều biết rõ.

Một người trong số họ chạy lên xem tình trạng của Cẩn Y, thấy cô nhăn mặt đau đớn liền gọi cho Kiều Nghị, ai cũng biết cô gái này rất quan trọng với Dương Phong nên cũng nhanh chóng thông báo cho hắn hay, lỡ có sơ suất gì chẳng ai gánh tội nổi.

Chỉ khoảng chừng 5 phút Kiều Nghị đã có mặt, Cẩn Y liên tục kêu đau làm anh cũng toát mồ hôi hột nhưng thăm khám một hồi thấy nhịp tim, huyết áp bình thường liền hiểu ra vấn đề.

Trên đầu giường có camera, bên cạnh có người của Dương Phong trông chừng, cơ hội để trao đổi riêng là hoàn toàn không có. Cẩn Y cũng nhìn ra tình hình không mấy khả quan liền diễn thêm một phân cảnh.

Đột nhiên cô hôn khan vài cái rồi chạy vào nhà vệ sinh, Kiều Nghị nhập vai vội vã chạy theo, mà tên thuộc hạ của Dương Phong là A Tứ cũng chạy theo nốt. Kiều Nghị nhanh nhạy ứng biến bảo hắn ta chuẩn bị cho mình một chậu nước ấm, mới đuổi được hắn ta đi.

Trong nhà vệ sinh, Cẩn Y liên tục phát ra những tiếng nôn khan để tránh bị nghi ngờ, hai người không hề nói chuyện,chỉ dùng ánh mắt để trao đổi. Kiều Nghị cẩn thận lấy điện thoại của mình đặt trên lỗ thông gió trên cao.

- Có chuyện gì vậy?

Tiếng bước chân của Dương Phong vội vã đi vào, Kiều Nghị đứng tim, sợ hắn phát hiện bất thường liền rút vội một chiếc khăn ngồi xuống đưa cho Cẩn Y.

Dương Phong bước vào trong, hắn khá cao, cao hơn cả Kiều Nghị, chỉ bằng một cái liếc mắt hắn sẽ nhìn thấy chiếc điện thoại kia. Cẩn Y sợ đến mức tái xanh mặt, nếu hắn phát hiện cả hai là đồng bọn thì chắc chắn sẽ không tha. Mặc dù không muốn chạm vào hắn nhưng lúc này cô phải tỏ ra yếu đuối để đánh lạc hướng.

Cẩn Y với tay nắm lấy bàn tay của Dương Phong, khóe mắt hơi đọng nước, nhăn mặt khổ sở, giọng nói trong trẻo vì đang mệt mà rất yếu ớt.

- Phong à… Canh yến họ nấu rất khó ăn, không giống như anh nấu. Em đau bụng quá.

Dương Phong bị lời nỉ non yếu đuối này đánh bật hết những phòng bị, thật không ngờ cô vẫn còn nhớ mùi vị của món ăn mà hắn nấu cho cô, thật không ngờ lúc cô khó chịu lại dùng những dịu dàng khi xưa mà nũng nịu với hắn. Hắn ngồi xổm xuống vuốt lưng của Cẩn Y, mắt trừng A Tứ khiển trách.

Kiều Nghị ở một bên nhanh chóng diễn vai quần chúng, hết sức lưu loát.

- Do Vương tiểu thư đang mang thai nên cơ địa sẽ khác người thường, rất có thể là cô ấy bị trúng thực nên mới thấy đau bụng lẫn buồn nôn.

Hai chữ "mang thai" đối với Dương Phong là điều cấm kỵ, dễ dàng nhận thấy sắc mặt của hắn kém đi hẳn nhưng dạo gần đây khả năng nhẫn nhịn của hắn rất tốt, nên chỉ ôm lấy Cẩn Y ra ngoài không nói gì.

Cẩn Y nằm im trên giường, hai mắt nhắm tịt nghe Kiều Nghị trình bày với Dương Phong rằng sức khỏe của cô không đáng ngại, không cần phải uống thuốc vì sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Hắn ngồi im một bên lắng nghe, không hề nổi nóng.

Một hồi gian phòng trở nên im lặng, chỉ còn Cẩn Y và Dương Phong ở bên trong, hắn vuốt mấy sợi tóc rơi trước trán cô, cảm giác của khi xưa ùa về, lúc mà hắn và cô còn là một đôi, ai nhìn vào cũng chúc phúc. Nếu như thời gian quay lại vào hai năm trước thì tốt biết bao.

Cẩn Y nằm im không chống cự, cô phát hiện ra một điều đàn ông đều thích mật ngọt, đặc biệt là Dương Phong, để hắn say trong mật sẽ có lợi với kế hoạch của mình.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn hắn, dẫu khuôn mặt hắn khiến cô kinh tởm nhưng vẫn cố hết sức điềm tĩnh, chấn chỉnh sắc mặt yếu đuối như một con mèo nhỏ để hắn cưng chiều. Nhưng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn sẽ khiến hắn sinh nghi nên bước đầu tiên chỉ nên vẽ một vòng tròn bằng bút dạ, sau đó mới ướm thử sợi dây siết chặt con mồi.

Cẩn Y kéo cao chăn, tránh qua một bên lạnh nhạt xa cách.

- Tôi muốn ngủ, anh đừng làm phiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.