Sau hơn ba giờ đồng hồ các bác sĩ hội chuẩn và làm các xét nghiệm cần thiết, Ngô Hiểu được đưa về phòng hồi sức, hiện tại anh đã tỉnh nhưng nhận thức vẫn còn rất mơ hồ. Trước mắt đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, các cơ quan thần kinh ở tay chân cũng không có chấn thương kín nào, chỉ cần đợi sau khi tỉnh táo hoàn toàn làm các bài kiểm tra não bộ và điều trị hồi phục vết mổ nữa là ổn định.
Hàn Trạch và Hà Đình đứng nhìn người đàn ông trên giường bệnh, tay chân vẫn chưa cử động được, khuôn mặt vẫn chụp máy thở, thậm chí vùng cổ đang được đeo thiết bị cố định nên chỉ có thể nâng nửa mắt, dù tầm mắt không thể đưa xa nhưng vẫn cố hết sức tìm kiếm thứ gì đó.
Hai người họ nhìn nhau không biết phải nói gì, cũng không dám hỏi gì, mà dù có hỏi thì Ngô Hiểu cũng không thể trả lời được. Vậy nên họ đành vô tình im lặng, tránh nhắc tới người không nên nhắc để Ngô Hiểu không bị kích động. Nhưng nhìn Ngô Hiểu muốn nói mà không thể nói, muốn tìm mà không thể tìm, hoàn cảnh này nếu để Cẩn Y nhìn thấy chắc chắn sẽ không chịu nổi.
********
Cẩn Y được đưa tới bìa rừng nằm ở phía tây thành phố, chiếc xe đi qua lối mòn bằng đất rộng chỉ vừa lọt một chiếc xe hơi rồi dừng lại bên một căn biệt thự bằng gỗ lim sáng loáng. Sau lưng căn biệt thự là những dãy nhà liền kề nhau ẩn mình trong những hàng cây hoè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-phia-sau-em-la-anh/2685616/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.