Nghe xong lời của Sở Hi, mấy người phòng 1 và phòng 4 cũng không có hi vọng gì, đám người xung quanh vẫn nhao nhao tới mức muốn kéo tóc lôi mắt tên tóc dài đứng ở trong trung tâm kia ra đòi hỏi hắn nói ra manh mối.
[mấy người này thực dụng như vậy rốt cuộc vì sao có thể sống sót qua suốt mấy trạm tàu cũng thật đáng nể phục] Dư Lộ chán ghét liếc Vương Bình sau đó cô quay người đi xuống tầng.
"Mấy người muốn chúng tôi nói ra manh mối, vậy mấy người có thứ gì đem ra trao đổi với chúng tôi không?"
Linh Thu nãy giờ im lặng chợt lên tiếng, chữ cuối vừa dứt liền khiến tiếng ồn lập tức đóng băng. Mọi người nhất thời á khẩu, có người còn muốn mặt dày phản bác liền bị người khác bên cạnh khều tay.
Ánh mắt của đám đông di chuyển, đồng loạt nhìn sang Vương Bình cầu khẩn anh ta có thể phun ra gì đó.
"Tôi có."
Linh Thu lạnh nhạt nhìn sang Vương Bình, chờ xem anh ta có được manh mối gì.
"Trong đám người chúng ta. Có gián điệp."
Lúc này ánh mắt Vương Bình tối lại, lạnh lẽo sắc bén nổi lên, sau đó anh ta nhìn Sở Hi ẩn ý [tôi tin tưởng cậu nên nói ra manh mối trước, đến lượt cậu nói.]
Đám người nghe thấy hai từ "gián điệp", tái mét sắc mặt cảnh giác nhìn mấy người khác đang đứng bên cạnh mình, đám đông lại rì rầm bàn tán.
Sở Hi và Linh Thu cũng từng nhìn thấy có kẻ khả nghi dám tiếp cận lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-dung-lui-ba-buoc/2683934/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.