Hiểu Dương co ro ôm lấy đầu mình, rốt cuộc lại chẳng có cảm giác gì, tuy vậy cô vẫn nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ gót giày mà Phỉ Phỉ mang. Một cánh tay rắn chắc quơ lấy Hiểu Dương kéo cô đứng dậy chạy một mạch.
Phía trước vẫn tối đen như mực, chỉ là Hiểu Dương nghe thấy hình như có tiếng gương vỡ loảng xoảng.
Đằng sau là âm thanh gào thét chói tai và tiếng bước chân dồn dập của Phỉ Phỉ đang đuổi theo cô.
Cái xác không đầu kia một thân máu me, vừa chạy theo sau Hiểu Dương vừa quơ chân tay loạn xạ, giọng nói lanh lảnh của nó vang lên vừa thê thiết thảm thương, lại vừa ám ảnh vào thần trí của người khác.
Huyền Đông Quân cảm thấy chân mình nặng như đeo chì, thầm mắng một câu sau đó giơ chân lên đạp vỡ mặt gương cản đường phía trước, phá đi lớp kính trong suốt mà bỏ chạy.
"Hiểu Dương, nhắm mắt lại!"
"Dạ..hả?"
"Mau nhắm mắt lại! Còn mở mắt thì chúng ta sẽ chết!"
Hiểu Dương trong đầu loạn thành một mớ, lúng túng nhắm chặt mắt. Bước chân của hai người rốt cuộc cũng nhẹ hơn, tựa như vừa phá bỏ được phong ấn nào đó mà thuận lợi đập vỡ các tấm gương chạy về phía trước, Hiểu Dương cũng không còn nghe thấy giọng của Phỉ Phỉ nữa.
"Anh Huyền, những người khác đâu cả rồi? Vì sao phải nhắm mắt khi bỏ chạy vậy?"
Ở nơi tối đen như mực này nhắm mắt hay không thì cũng có khác gì nhau đâu.
Hiểu Dương rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-dung-lui-ba-buoc/2683885/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.