Thấy thái độ ngỡ ngàng đến ngơ ngác cùng phản ứng mạnh của cô nên mẹ và chị hai rất khó hiểu. Bà ấy bối rối cất lời:
- Chẳng lẽ con chưa biết chuyện này? Cậu ấy đến tầm bốn năm ngày trước rồi. Táo con vừa ăn là cậu ấy mua đấy.
Sự thật thì cô chẳng hay biết gì cả, Vĩ Luân nào nói với cô, anh vẫn tỏ ra bình thường nên cô càng không nghi ngờ. Tên đáng ghét đó âm thầm vách mặt đến đây, còn bày đặt biếu trái cây, rõ ràng là muốn tìm hiểu sự thật, muốn kiểm chứng lời cô nói.
Bạch Nhiễm cảm thấy mình thật khờ dại khi nghĩ rằng ngày hôm đó nói dối như thế là có thể qua mặt được anh. Thậm chí cô còn nghĩ có lẽ anh đã tin đến sái cổ.
- Tiêu rồi.
Bạch Nhiễm thất thần rồi bất giác thốt lên. Mẹ và chị hai nhìn nhau sau đó đưa mắt tò mò nhìn cô:
- Con sao vậy Bạch Nhiễm?
- Có chuyện gì em cứ nói với chị và mẹ.
Cô lắc đầu, bây giờ không thể vờ tỏ ra bản thân đang rất ổn được nữa.
- Không có gì đâu, chỉ là chút chuyện riêng của con thôi. Hai người đừng bận tâm.
Vừa trở về nhà cô đã cảm thấy vô cùng căng thẳng khi nghĩ đến khả năng cao Vĩ Luân đã biết được sự thật. Đứng ở cửa hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh rồi bước vào trong. Nhưng khi cô đi ngang qua bàn ăn ở bếp đã chạm mặt anh. Vĩ Luân vẫn như mọi ngày, cư xử không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-cham-moi-anh/2679636/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.