Hai người quả thật trời sinh một đôi, cứ thích thay phiên nhau vòng vo rồi ngập ngừng vào lúc quan trọng nhất khiến đối phương phải hoang mang.
- Cậu thế nào?
Vì quá căng thẳng nên nhất thời anh không thể nói thẳng ra tâm tư trong lòng.
- Tôi…
Bạch Nhiễm thấy anh cứ do dự nên đã nói tiếp:
- Vĩ Luân, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, tại sao ngày hôm đó khi tôi thức giấc đã không thấy cậu đâu cả. Chẳng lẽ khi rời đi, cậu vẫn không thấy mặt tôi sao?
Nhắc đến chuyện này lại phải kể đến một câu chuyện khác có liên quan mật thiết đến câu hỏi mà cô vừa đặt ra.
- Đêm đó tôi nhận được điện thoại của Tử Duệ nên trước khi trời sáng tôi đã rời đi...
Vào lúc khuya hôm ấy Tử Duệ đã gọi điện cho anh, cậu nhóc cầu cứu anh trai vì bị tai nạn xe. Do sang nhà anh ở và trốn ba mẹ đi chơi đêm nên Tử Duệ không thể cầu cứu ai khác ngoài Vĩ Luân. Lo lắng cho em trai nên anh đã khẩn trương đến chỗ cậu nhóc, cũng may Tử Duệ chỉ bị trầy xước ngoài da, xe máy cũng bị hư hỏng nhẹ. Đến khi sáng sớm anh quay trở lại quán bar thì cô đã rời đi, chỉ để lại chiếc vòng tay đánh rơi trên giường do lúc ái ân đã bị anh làm đứt.
Cả hai trò chuyện, bầu không khí yên bình, anh lấy lại dũng khí, muốn nói cho xong chuyện còn dang dở:
- Bạch Nhiễm, thật ra tôi...tôi...
Lời yêu còn chưa thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-cham-moi-anh/2679623/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.