Một cây rơm cuối cùng chất lên lưng lạc đà, là Trần Cẩn nghe được từ đồng hương nơi đó, nghe về lời đồn có liên quan đến quá khứ của Nhiếp Thập Quân. Khi cô ta học trung học từng có một cô gái tự sát vì cô ta. Người đưa ra lời đồn cam kết là thật, nói Nhiếp Thập Quân dụ dỗ cô gái, xui khiến cô gái tự sát, còn cô ta lại chùn bước.
Cuối cùng Trần Cẩn đã tìm được lí do để cho mình ra tay. Nhiếp Thập Quân đã từng tuyên bố sẽ bám lấy Phùng Duyệt Hề cả đời. Nếu cô ta tham sống lại còn oán hận, cũng lấy mạng sống uy hiếp Phùng Duyệt Hề thì làm thế nào? Chuyện này vô cùng có khả năng xảy ra. Đời người dài như vậy, sớm muộn cũng phải loại trừ phiền toái này.
Nếu không hãy đem nó trở thành vết nhơ của gã đi. Gã vốn có thể có gia đình vô cùng hoàn mỹ, người vợ xinh đẹp, ngưỡng mộ tôn kính gã. Sau đó bọn họ sẽ có hai đứa con ưu tú giống như gã…
“Tại sao lại là con bướm?” Phương Thanh hỏi.
Cách cửa kính tối màu, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng đợi đáp án này.
Trần Cẩn im lặng một lát, đáp: “Bởi vì… thích.”
Là bắt đầu từ khi nào ư? Từ thời niên thiếu nhìn thấy con bướm tự do bay lượn trên núi, bắt đầu từ đó chăng? Trần Cẩn đã không còn nhớ rõ nữa. Chính là từ đó bắt đầu đam mê con bướm mắt kép đen kịt tàn nhẫn kia. Luôn cảm thấy trong màu đen tĩnh mịch cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-2-bong-toi/3276550/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.