Ngày hôm sau Đoàn Sơn Nhu bị tiếng rơi mạnh đánh thức.
Y thức cảnh giác của alpha khiến cậu bừng tỉnh, theo bản năng mà tìm omega của mình trong lúc hiểm nguy, tìm thanh mai trúc mã của mình.
Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, người rơi xuống giường là mình, đang phải tựa vào tủ quần áo. Tiếng động ấy chính là do omega của cậu đạp cậu xuống.
“Tỉnh rồi hả Đoàn Sơn Nhu?” Long Cảnh ngồi trên giường. Trái ngược lại với ngữ điệu của hắn lại là hành động mở chân về phía Đoàn Sơn Nhu, tay đưa xuống phía dưới.
Cảnh tượng đầy xuân sắc này khiến Đoàn Sơn Nhu thả lỏng. Cậu bám vào mép giường, kì kèo: “Em rửa cho anh nhá.”
Mặt Long Cảnh lập tức đỏ lựng. Tay hắn đã che khuất gần hết chỉ để lộ một góc đỏ sẫm bí ẩn: “Vãi, sưng lên rồi! Đệt mẹ Đoàn Sơn Nhu, đêm qua… đêm qua nhét ở bên trong à?”
Khi bị nhìn Long Cảnh nhìn chằm chằm chẳng thể nói dối được. Cậu nhìn hắn hồi lâu rồi cụp mắt tỏ vẻ ngượng ngùng ngọt ngào.
“Một tí thôi… sau khi anh ngất í…”
Một cánh tay của Long Cảnh vươn ra, đấm vào ngực Đoàn Sơn Nhu: “Mồm điêu!”
“Thật mà, chỉ một tí tí thôi… Nhưng mà bên trong Long Cảnh thoải mái quá nên là… nên là em ngủ quên…”
Long Cảnh tức đến phì cười, định đứng dậy đánh nhau với Đoàn Sơn Nhu nhưng sự đau đớn đã cản hắn lại: “Ư!”
Đoàn Sơn Nhu rất biết quan sát. Cậu nhổm dậy, nhẹ nhàng như đỡ em bé, đặt Long Cảnh xuống giường.
Nụ hôn của cậu vừa chậm vừa nhẹ, khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-ky-hieu/502297/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.