Chuyện này đối với Long Cảnh không hề gì, cũng chẳng sợ không có bạn chơi cùng. Trước đây ở sân khu dân cư bản thân chỉ cần hô một tiếng là có một dàn hưởng ứng. Chẳng qua chỉ là một tên Đoàn Sơn Nhu đi sau mông mình cười ngố chẳng đáng nhắc tới, có hay không cũng chẳng sao.
Vì thế nên vào chiều thứ bảy, vừa qua mười hai giờ trưa, Long Cảnh đã đi đến nhà Đoàn Sơn Nhu.
Vừa đến cửa mũi đã chun lại, hít hít ngửi ngửi.
Có mùi lạ. Long Cảnh hành động bằng bản năng thôi, còn chưa nhận ra mình làm gì.
Khi hai người ở cạnh nhau cũng rất hòa bình: bật máy chơi game, lấy tay cầm ra, Đoàn Sơn Nhu ngồi trên ghế đọc sách, còn Long Cảnh ngồi trên thảm dựa vào chân Đoàn Sơn Nhu.
Tư thế này khá tiện, ví dụ như khi Long Cảnh đói có thể cọ đầu vào đầu gối đối phương gọi: “Đói!”
Đoàn Sơn Nhu không nói gì, với tay lấy một thanh sô-cô-la ra. Long Cảnh vẫn cầm tay cầm, mắt không rời màn hình, nghiêng mặt cắn một miếng, nhận vị bằng đầu lưỡi: “Sô-cô-la à? Cậu ăn sô-cô-la lúc nào đấy?”
Tay Đoàn Sơn Nhu giơ ra, giọng ngượng ngùng: “Phương Tiểu Đình tặng tớ.”
Phương Tiểu Đình là omega hỏi thăm Đoàn Sơn Nhu qua Long Cảnh, là một cậu omega mặt mày thanh tú, yếu liễu đào tơ.
Sô-cô-la lặng lẽ tan chảy trong miệng Long Cảnh.
Long Cảnh không lên tiếng nữa mà mượn chuyển động của tay cầm lên tiếng. Một lúc lâu sau màn hình hiện pháo hoa: Kỷ lục cá nhân mới.
Long Cảnh không kêu đói, cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-ky-hieu/502287/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.