Ta nghe mẫu thân nói mà cười hì hì, theo tẩu tử suốt ngày, ta còn không biết họ tình cảm thế nào ư?
Nói như hôm qua, ở thư phòng, tẩu tử muốn dạy ta học chữ và học vẽ, bảo ta chọn mấy cuốn họa tập mình thích, ta lật đi lật lại, bỗng tìm thấy một quyển sách nhỏ.
Trong đó kể một câu chuyện rất thú vị, về một thiếu niên nông thôn đi xa lập nghiệp, trải qua muôn vàn gian khổ, chín lần c.h.ế.t một lần sống nơi sa trường c.h.é.m g.i.ế.c địch.
Nét vẽ của tẩu tử tinh tế, lời lẽ giản đơn, ta xem mà thích mê, càng xem càng thấy nhân vật chính giống đại ca, ta trêu: “Tẩu tử, có phải tẩu thấy ca muội lợi hại nên vẽ sống động đến thế không?”
Tẩu tử vốn ngượng ngùng, định giật lại quyển sách, nói đây chỉ là ngẫu hứng vẽ chơi, nhưng nghe ta hỏi thế, mặt tẩu ấy đỏ bừng, lại không nhịn được gật đầu đáp: “Phu quân tất nhiên lợi hại, ngày xưa chàng còn nhỏ mà dám đi nhiều nơi như vậy, lại lập công danh trên chiến trường, hơn biết bao nhiêu công tử thế gia.”
Tẩu ấy tự hào vì đại ca, trong niềm tự hào còn có sự ngưỡng mộ sâu sắc.
Ta cùng nương vốn lo họ không nói chuyện hợp ý, nhưng xem quyển du ký phiêu lưu thiếu niên này thì biết, đại ca và tẩu tử tâm sự với nhau nhiều hơn hẳn so với với ta và nương, ít nhất ta đâu biết huynh ấy đã dùng thịt chuột đồng để cứu Triệu Tướng quân.
Huống hồ, mỗi lần đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-kieu-hoa-hanh-phuc-that/3735680/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.