Một giờ sáng, Lục Tinh Hàn bước lên lầu, cả người tỏa ra khí lạnh. Cậu giẫm hết lớp tuyết còn sót lại ở đế giày vào tấm thảm trước cửa rồi mới vào nhà. Lối vào nhà không rộng lắm, cả người cậu chiếm gần hết khoảng không gian ở đó khiến ngôi nhà trông càng có vẻ chật chội hơn.
Điều hòa trong phòng khách đã được chỉnh lên mức nhiệt cao nhất, hơi nóng phả ra liên tục.
Lâm Tri Vi đợi ở cửa, thấy bộ dạng thảm hại của cậu, hung dữ hỏi: “Ai cho em biết địa chỉ?”
Lục Tinh Hàn cúi đầu ho khan vài tiếng, mím đôi môi đỏ ửng: “Em đang dùng điện thoại cũ của chị, em tìm được thông tin thuê nhà của chị trong đó. Lúc chạy ra khỏi KTV, em không đuổi kịp chị nên mới theo địa chỉ đó tìm tới đây.”
Lục Tinh Hàn chạy lên lầu chạy xuống lầu mấy lần, định vị chính xác vị trí cửa sổ Lâm Tri Vi. Cậu thấy căn phòng tối om nên không dám gõ cửa, đợi đến khi đèn sáng, cậu mới dám gọi lại lần nữa, cũng không hy vọng gì nhiều nhưng không ngờ lại gọi được.
Cậu lại hỏi: “Sao chị lại dậy vào lúc này? Ngủ không ngon à?”
Lâm Tri Vi không muốn trả lời, cô không cách nào coi như không nhìn thấy tuyết trên tóc cậu đang tan ra, rỏ lách tách xuống dưới. Cô đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn khô ném qua cho cậu.
Chiếc khăn trắng, thơm thơm mềm mềm, Lục Tinh Hàn giơ nó lên, hỏi: “Em có thể dùng nó để lau tóc không?”
Lâm Tri Vi không thèm nhìn cậu: “Sao cũng được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/213724/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.