Cửa phòng nghỉ khẽ di chuyển, trợ lý vừa đi vào đã thấy Lục Tinh Hàn đang cuộn mình lại ngồi trong góc tường thì giật mình kêu lên, sợ mất mật hỏi Viên Mạnh: "Anh Hàn không sao chứ?"
Viên Mạnh lau nước mắt: "Không thể tốt hơn."
Trợ lý kinh ngạc: "Vừa rồi rõ ràng còn bệnh rất nặng!"
Viên Mạnh nhìn cậu ta: "Thuốc đến bệnh đi có biết không?"
Mặc kệ bệnh Lục Tinh Hàn nặng như thế nào, trên thế giới này vẫn còn Lâm Tri Vi có tác dụng hơn cả thuốc.
Viên Mạnh bảo trợ lý đừng lên tiếng, đưa tất cả những nhân viên công tác có thể sẽ quấy rầy đến Lục Tinh Hàn đi, để cậu có thời gian tiêu hóa.
Đợi hơn nửa tiếng, video lặp đi lặp lại gần mười lần, tin tức quay đi quay lại vô số lần, cuối cùng cậu cũng ngồi dậy. Lúc ngẩng đầu lên trong mắt cậu ngoại trừ có tơ máu ra thì những cảm xúc đều được giấu kỹ.
Viên Mạnh yên lặng thở dài, sau khi cô Tiểu Lâm đi, Tinh Hàn đúng là trưởng thành lên nhiều.
Phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, Viên Mạnh không còn kiêng kỵ gì, anh ta đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới khẽ cắn môi nhỏ giọng nói: "Chớp mắt một cái đã là bốn tháng rồi, không thì đợi buổi tối hát xong, thừa dịp nghỉ tết không ai chú ý, tôi cho cậu nghỉ ba ngày, cậu đi một chuyến đi."
Nhìn Lục Tinh Hàn ngày qua ngày bị dày vò như vậy anh ta cũng không thấy dễ chịu gì.
Lục Tinh Hàn ngồi trên ghế trang điểm, hai tay dùng sức nắm chặt lại, khớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183624/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.