Đồng hồ trên tường kêu tích tắc.
Lục Tinh Hàn không biết bản thân làm sao có sức lực đứng vững được.
Chuyện gì cậu cũng hiểu, cũng rất rõ ràng, kể từ khoảnh khắc Lâm Tri Vi nói ra thì mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa.
“... Em có thể làm gì?” Nước trên tóc cậu thuận theo gò má chảy xuống: “Em có thể nói, xin chị cho em thêm một chút thời gian, em có thể làm tốt hơn, em có thể bảo vệ chị.”
“Em sẽ nghĩ ra cách, rửa sạch những tủi thân ấm ức của chị, tuy rằng bây giờ em…” Hầu kết cậu động đậy rồi liều mạng nuốt xuống: “Năng lực hiện tại của em không đủ, em rất vô dụng, làm toàn những thứ chị cho là ngu ngốc.”
Lâm Tri Vi không nhẫn tâm nghe: “Tinh Hàn...”
Đôi chân ướt sũng của Lục Tinh Hàn tiến lại gần cô thêm một bước: “Những lời này, em có thể nói sao? Đối với chị thật sự tốt sao? Rõ ràng là em ích kỉ, em không có năng lực bảo vệ chị, nhưng lại muốn giữ chị lại bên mình.”
“Nếu lấy tình cảm của chị ra làm điểm yếu thì em xin chị, em không muốn cho chị đi.” Môi cậu run rẩy: “Chị có thể thương hại em không?”
Trong mắt cậu hằn đầy tơ máu, cơ thể toát ra hơi lạnh của nước, đôi mắt sắc lạnh dán chặt cô: “Vi Vi, chị có biết em làm sao mà sống qua chín ngày này không? Em không có một ngày nào có thể ngủ yên, mở mắt nhắm mắt đều là dáng vẻ vất vả của chị, sau đó, em rất khó chịu, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183621/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.