Da mặt của anh Hàn cũng càng ngày càng dày, đúng là không uổng công tôi luyện.
Bản thân cậu tự hào rằng không có gì đáng xấu hổ đối với trời, với đất.
Không đợi được Lâm Tri Vi trả lời lại cậu lập tức gọi đến, nghiêm túc dặn dò: “Về sau cái chuyện này, bọn họ cũng sẽ lại âm thầm tìm chị để ra mặt, chị phải nói với em đừng giấu em.”
Tình huống đặc biệt như này, xảy ra một lần đã đủ căng thẳng rồi cô nhất định sẽ không để chuyện như này xảy ra lần nào nữa.
Lâm Tri Vi gõ lên máy tính, không muốn cậu lo lắng nên làm ra vẻ nói chuyện bình thường, nghe được câu trả lời Lục Tinh Hàn lập tức không kiềm chế được sự kích động của mình, nhẹ nhàng thăm dò: “Tri Vi, chị thừa nhận em, cho em một danh phận, được không?”
Vẫn là một danh phận, nghe giống như là một cô vợ nhỏ giận dỗi.
Lâm Tri Vi nén chặt trái tim mình, bị giọng điệu giống “bạn trai” của cậu cẩn thận chọc vào, nhỏ giọng nói: “Ừm, chị thừa nhận.”
“Em nói ra những lời kia là đúng, phải không?”
Chỉ cần cho một chút ánh nắng là có thể tỏa sáng.
Đó chính là Lục Tinh Hàn!
Lâm Tri Vi che mặt lại không nhịn được cười nói: “Đúng đúng đúng, em rất tốt, cũng rất xứng với chị. Đặc biệt em còn rất yêu chị. Thế này đã hài lòng chưa?”
“Không hài lòng, em có thể khen chị nhiều hơn.” Lục Tinh Hàn dựa vào tấm gương lớn trong phòng tập, mồ hôi nhễ nhại cười ngây ngô, sau đó ngã lên sàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183600/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.