Đối với Lục Tinh Hàn, Tri Vi chính là thuốc giải duy nhất.
Cậu sốt cao tới mơ mơ màng màng, nhất thời không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời cô nói, chỉ biết là cô đang ở bên cạnh mình.
Ở bên cạnh cậu là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng.
Giống như một con thú nhỏ sắp chết cóng, cuối cùng cũng tìm được tổ ấm của mình. Từng tầng lớp phòng tuyến trong tim bị dỡ bỏ, nội tâm mềm yếu cũng không cần tiếp tục khoác lên lớp áo mạnh mẽ nữa, tất cả đều vỡ ra thành những tiếng rên nức nở khe khẽ, ép ra khỏi cổ họng.
Cậu dùng cả tay và chân, bất lực liều mạng tiến lại gần cô, thậm chí cả mồ hôi trên đuôi tóc cũng đang run rẩy.
“Tri Vi, chị ôm em một cái.” Cậu nói trong lúc mơ màng rồi không quan tâm mọi thứ, cứ ôm cô vào trong thân thể mình: “Em sợ hãi, em sắp chết rồi, chị ôm em đi.”
Trái tim Lâm Tri Vi bị cậu làm cho tan thành một vũng nham thạch nóng chảy nhưng vẫn cam tâm tình nguyện để bị bỏng cháy, cô nhích người lên trên một chút, tránh miệng vết thương của cậu ra, xoa đầu ôm cậu vào trong lòng: “Y như một đứa con nít.”
“Em là một đứa con nít.” Cậu thành thật trả lời.
“Sao trước đây em bảo là trưởng thành rồi?”
“Chị ôm em đã rồi em lại làm người trưởng thành.”
Lục Tinh Hàn cọ tới cọ lui, cọ tới mức cổ áo bệnh nhân của cô ra nới ra khá nhiều, toàn thân cậu nóng rực, chạm vào làn da lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183593/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.