Chúng ta có nhà.
Lâm Tri Vi nhắm mắt lại, lông mi lặng lẽ ướt đẫm.
Lục Tinh Hàn đã ra mắt thời gian lâu như vậy, mọi chuyện coi như cũng thuận buồm xuôi gió, đã nhìn thấy không ít hào quang của giới giải trí, hơn nữa trên người cũng đã có hào quang, nhưng trong những lúc đêm khuya vắng người thế này, mong muốn của cậu vẫn luôn đơn giản như vậy.
Lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, vào đêm tuyết hôm ấy khi cậu chờ cô ở dưới lầu, cậu đã ôm chân cô và nói: “Em muốn gần chị hơn một chút.”
Đến bây giờ bọn họ càng đi lại càng xa, con đường phía trước cứ kéo dài vô tận, ban ngày cậu là một ngôi sao sáng, thu âm bài hát tham gia các chương trình, đến tối thì lại đi tìm nhà, sửa sang chăm chút lại, cậu mệt đến mức đứng không vững. Trong lòng cậu chỉ muốn một ngày nào đó trong tương lai, hai người có thể có một ngôi nhà.
Tình cảm của Lục Tinh Hàn thật sự vững chắc hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, cậu không phải là đứa trẻ không ăn được kẹo thì sẽ đứng khóc lóc ầm ĩ lên, mà sẽ nghĩ đủ mọi cách để mang kẹo đến cho cô ăn, là một người đàn ông chân chính.
“Tri Vi.”
Lâm Tri Vi muốn chớp cho hết nước mắt nên quay sang chỗ khác rồi mới trả lời.
Giọng của Lục Tinh Hàn mềm mại bình tĩnh, cậu nói: “Em không mở mắt ra được..."
Hả?
“Thật ra em có rất nhiều lời muốn nói với chị.” Sau khi tắm xong tinh thần cậu sa sút rất nhiều, cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183590/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.