Phải nói là Lục Tinh Hàn rất dễ dỗ.
Trong lòng vừa rồi còn mưa rền gió dữ vậy mà chỉ một con thỏ nhỏ lại dễ dàng khiến cậu bay lên trời như vậy. Sắc mặt Lục Tinh Hàn hồng hào, bờ môi lại trở lại màu đỏ thắm, bộ lông xù lên đã thẳng thớm trở lại.
Tay cậu để xuống bên cạnh chiếc ghế, tìm một góc độ không ai nhìn thấy để nắm lấy góc áo của Lâm Tri Vi.
Lần đầu tiên Lâm Tri Vi không trốn tránh, mặc kệ cho cậu nắm, cô dùng bông vải trang điểm thấm chút nước mát lạnh lại thoa lên da cậu, động tác dịu dàng, âm thanh cũng rất nhỏ: “Em ngoan ngoãn một chút, quay cho thật tốt, đợi quay xong chị nói chuyện tiếp với em.”
Lục Tinh Hàn cố gắng ngoan ngoãn nuốt những lời muốn nói vào trong bụng rồi nhìn chăm chú khuôn mặt đang kề cận của cô, cậu nhìn cho thật đã rồi mới tính tiếp.
Lục Tri Vi bị cậu nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, cô giơ tay trái lên che mắt cậu lại.
Sống mũi, đôi môi hiện ra ngoài càng trở nên… hấp dẫn, mê hoặc, khiến cỏ dại mọc lan tràn trong lòng cô. Lâm Tri Vi cố bỏ qua, dùng phấn đánh qua hai má của cậu, trong lúc di chuyển, lòng bàn tay phải của cô vừa hay tiếp xúc với môi của cậu.
Mặc dù Lục Tinh Hàn không nhìn thấy nhưng cậu có thể cảm nhận được
Đến khi bàn tay phải của Lâm Tri Vi lại lướt qua môi cậu lần nữa, trái tim cậu bị trêu chọc đến không nhịn được, nỗi nhớ đong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183588/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.