Lục Tinh Hàn rất ngoan, mơ màng trở về phòng mình, ngoan ngoãn tắm rửa, nằm xuống, đắp chăn.
Sau đó cả đêm không ngủ.
Cậu mở to hai mắt nằm trên chiếc giường khắc hoa cứng như đá, trằn trọc, mãi đến nửa đêm mà thần kinh cậu vẫn còn phấn khích đến mức không hề có ý định đi ngủ. Ngực cậu căng đầy, hô hấp nóng rực, không kìm được xoay người ngồi dậy, tìm kiếm hơi thở còn sót lại của Tri Vi ở những đồ đạc trong phòng.
Không cẩn thận một tiếng “Phịch” lớn vang lên, Dung Thụy ở ngay bên cạnh, cậu ta đang buồn ngủ nhưng vẫn lảo đảo đến gần, tức giận chỉ vào Lục Tinh Hàn: “Anh! Anh mơ thấy gì mà kích động vậy?”
Lục Tinh Hàn đuổi cậu trở về: “Anh không cần nằm mơ.”
Không cần nằm mơ mà Tri Vi đã chủ động ôm cậu! Mặc dù vẫn cần cậu hướng dẫn… Vậy cũng chẳng sao, ôm là ôm, không thể chối cãi!
Cậu tìm xung quanh, đầu tiên đeo chiếc dây buộc tóc hình quả dâu tây nhỏ vào cổ tay mình, rồi lại nhìn thấy chiếc áo khoác trên lưng ghế, là Tri Vi đã mặc giúp cậu. Tri Vi từng chạm vào nó, cậu cầm lên, ôm nó vào trong lòng, động tác rất nhẹ nhàng rồi mới ngoan ngoãn về giường chui vào trong chăn, che đầu lại.
Hấp thu một chút hơi thở còn sót lại của cô, nhớ lại tỉ mỉ cảnh tượng Tri Vi ôm cậu, gọi cậu một tiếng “Nhóc con”, để cậu ngoan ngoãn.
Đúng, rất hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức buổi sáng khi rời giường, bọng mắt cậu chuyển sang màu xanh nhạt, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183584/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.