Lâm Tri Vi suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Ban đêm ở Miêu trại, xung quanh có rất nhiều cây cối, không sai khi nói rằng nơi đây là rừng sâu núi thẳm, đi mua túi sao?
Khi nào Lục Tinh Hàn mới có thể để cho cô bớt lo lắng đây?
Nếu như cô không phải sợ cậu gây ra chuyện phiền phức thì cô sớm đã bỏ mặc cậu ở đây từ lâu rồi.
Nhưng Lục Tinh Hàn không phải chỉ nói chơi, đường viền môi của cậu căng ra đến nỗi trông rất đáng thương, hai mắt thì cứ nhìn cô chằm chằm. Khi thấy cô không thèm nghe, tay cậu càng nắm chặt thêm nữa, sau đó đi về hướng ngược lại với phòng trang điểm.
Lâm Tri Vi khẽ hít một hơi, thằng nhóc con này thật sự muốn đi sao? Cô liền vội vàng chạy đến nắm lấy quần áo của cậu, nói: “Em có thể đừng bướng bỉnh như vậy không?”
Lục Tinh Hàn lắc đầu: “Em mua xong thì sẽ về ngay thôi.”
“Đây là Miêu trại! Em muốn đi đâu mua?”
“Phía trước có một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, lúc mới đến em đã nhìn thấy nó." Giọng nói của cậu có chút không rõ ràng, lọt thỏm vào trong làn gió đêm ẩm ướt: “Trên tường có treo rất nhiều túi xách đó, là loại được dệt, có một cái màu đen phối với màu hồng đậm, bên dưới còn có tua rua.”
Lâm Tri Vi sững sờ, sức mạnh dùng để nắm lấy cậu của cô đã không còn, đã hơi thả lỏng.
Chiếc túi cầm trên tay đã bị cậu dùng năm ngón tay bóp đến nỗi biến dạng, cậu tiếp tục nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183581/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.