Tác phong làm việc của Hà Vãn rất nhanh, mười phút sau cô ấy đã gọi điện thoại đến, bảo cô đối phương đã chọn xong thời gian địa điểm nên bây giờ muốn hỏi ý kiến của cô. Buổi tối ngày kia, địa điểm là một nhà hàng nổi tiếng đến cả người không hay ra ngoài ăn như Lâm Tri Vi cũng đã từng nghe tên. Ánh mắt Lâm Tri Vi dừng ở quyển lịch nhỏ trên tủ đầu giường, ngày kia… Vừa đúng là ngày đầu tiên cô và Lục Tinh Hàn gặp nhau, khi đó cậu mới là đứa nhỏ ba tuổi chạy về nhà xé tờ lịch treo trên tường, tờ lịch đã ngả sang màu vàng nhưng vẫn được giữ đến bây giờ. Thỉnh thoảng cậu còn lấy ra cho cô xem, cười tủm tỉm nói đây là ngày tốt, trên hoàng lịch viết “Mọi sự thuận lợi”. Vào ngày nay những năm trước cậu đều coi là ngày kỉ niệm. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do cô không phát hiện được ý tứ của cậu. Hà Vãn nghe ra cô khó xử, lập tức nói: “Tri Vi, nếu em không hài lòng thì cứ nói ra, anh ta nói có thể thay đổi.” Lâm Tri Vi trả lời: “Không cần thay đổi, ngày kia đi.” Hà Vãn như trút được gánh nặng. Nếu đã quyết định rồi thì Lâm Tri Vi dựa vào nguyên tắc tự chịu trách nhiệm, hỏi cô ấy: “Trước khi gặp mặt, em có cần nói chuyện với đối phương vài câu không?” Hà Vãn đột nhiên im lặng: “… Không cần đâu. Gặp mặt trực tiếp nói chuyện tốt hơn.” “Vậy thì ảnh chụp? Dù sao vẫn cần có đặc điểm để em nhận ra chứ.” “Không cần, em đi chắc chắn sẽ nhận ra…” Hà Vãn nhanh mồm nhanh miệng, nói đến đây suýt để lộ, vội đổi lời: “Chị không có ảnh chụp nhưng chắc chắn tuổi tác phù hợp, siêu cấp đẹp trai, chính là hạc trong bầy gà, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.” Tuy Lâm Tri Vi không yên tâm nhưng mà do tin tưởng Hà Vãn nên không hỏi tiếp nữa. Cô dùng sức xoa xoa mặt, cô hiểu yêu cầu trong lòng mình cũng không cao. Cho dù kết quả buổi gặp mặt như thế nào thì cũng chỉ cần có thể dời được sự chú ý, để cho trái tim của cô mau chóng ổn định, không ảnh hưởng đến công việc là được. Sáu giờ chiều ngày gặp mặt, Lâm Tri Vi mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng đúng giờ đi tới nhà hàng. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút như sắp chọc trời, tâm trạng hơi rối rắm, cô thở ra một hơi rồi bước nhanh vào thang máy. Toàn bộ thang máy là trong suốt, một đường chạy thẳng lên tầng hai mươi sáu. Chủ ý của nhà hàng chính là muốn để thực khách được ngắm cảnh, ngay khi cửa thang máy trong suốt mở ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là ánh đèn tinh tế trang nhã và hương thơm thanh nhã, tất cả bốn phía đều là cửa kính sát đất phản chiếu cảnh đêm rực rỡ của thành phố, càng sinh ra một cảm giác xa hoa không giải thích được. Khi cô đang báo số bàn thì điện thoại bỗng rung một cái, Lâm Tri Vi cúi đầu ấn mở, là tin nhắn Wechat Lục Tinh Hàn gửi đến: “Em vừa xuống máy bay, đêm nay có cho em về nhà ngủ không?” Cô tính thời gian, quả thật đúng là lúc cậu trở về sau khi kết thúc ghi hình. Lúc cô đang muốn tắt màn hình thì tin nhắn Wechat mới lại hiện ra: “Em có lời muốn nói với chị, đừng không để ý đến em.” Cậu lại gửi tiếp một tin: “Đừng không để ý đến em.” Lâm Tri Vi cụp mắt, đến bây giờ vẫn dám làm nũng? Đầu ngón tay cô lạnh lẽo, ấn trả lời lại cậu: “Tối nay chị có việc, với cả, giường đã chuyển đi rồi, đừng nghĩ ngủ ở đó nữa.” Nhân viên phục vụ diện mạo tràn đầy sức sống dịu dàng nhắc nhở: “Cô gái, chỗ ở bên cạnh, người bên kia đang đợi cô.” Người bên kia? Đối phương đến trước? Lâm Tri Vi theo phản xạ ngẩng đầu, cô lập tức sửng sốt. Bàn ăn bên cạnh cửa sổ gần thang máy nhất, một người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo màu be đứng dậy hơi mỉm cười, nhìn cô dịu dàng. Cuối cùng bắt gặp được ánh mắt của cô, ý cười của anh ta càng đậm, kéo ghế dựa. Tần Nhiên!? Lâm Tri Vi sững sờ vài giây rồi dần lấy lại tinh thần, cô cuối cùng cũng hiểu được tại sao Hà Vãn lại làm bộ thần bí thái độ che che đậy đậy, thì ra là lén lút lừa cô. Nổi tiếng, hạc trong bầy gà, liếc mắt một cái là có thể nhận ra… Hà Vãn dùng từ nhưng thật ra không lừa gạt cô! Điện thoại vẫn rung nhưng cô không thể nào nhìn được nữa, đút vào trong túi, đi thẳng đến chỗ Tần Nhiên. Lục Tinh Hàn cầm điện thoại đến nóng lên nhưng hồi lâu không nhận được câu trả lời, chỉ có mỗi dòng chữ đó, là tin nhắn duy nhất từ khi tách cô ra đến nay. Sân bay đang ở trong thời gian cao điểm, sau khi trailer và ca khúc đơn được tung lên mạng thì nhóm nhạc nam càng được nhiều người biết tới. Cả ba thành viên đành phải đội mũ và đeo khẩu trang để tránh rắc rối. Dung Thụy ngáp, Lương Thầm không có tinh thần, hai người kề vai dựa vào nhau, Lục Tinh Hàn đứng một mình bên cạnh, mặt không cảm xúc. Viên Mạnh và nhóm trợ lý đợi lấy hành lý, bàn tay vung lên chào hỏi bọn họ: “Đi, đi ăn cơm! Đêm nay có bữa tiệc nhỏ chúc mừng, đã đặt trước phòng rồi, rất đắt đấy, ai cũng không được vắng mặt!” Thật ra lời này của anh ta là nói cho Lục Tinh Hàn nghe. Trong ba người, chỉ có cậu khó bảo, không nghe lời. “Tinh Hàn, đi cùng đi.” Viên Mạnh vỗ vỗ rồi lại nhìn sắc mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Lấy lại tinh thần đi, dù sao bây giờ cậu không có chỗ đi, ăn xong rồi nghĩ đến việc khác cũng được mà.” Lúc nhóm nhạc lên xe đi vào trong thành phố thì dưới ánh đèn mờ ấm áp, Tần Nhiên nhìn Lâm Tri Vi không chớp mắt.
Không đợi cô hỏi, anh ta đã chủ động giải thích trước: “Rất xin lỗi, là anh dùng một chút thủ đoạn nhỏ để ép Hà Vãn giúp đỡ, em đừng trách cô ấy.” Lâm Tri Vi xoa cái chén trong tay: “Vì sao?” Da Tần Nhiên trắng nõn, con ngươi đen láy, từ trước đến nay tính tình đều dịu dàng, khi cười rộ lên tạo cảm giác rất thoải mái dễ chịu: “Hôm trước anh đi công tác ở Tây Nam, nghe nói chương trình các em quay ở gần đó, đúng lúc công ty có kế hoạch đầu tư cho nên anh muốn đến trường quay nhìn xem, cũng muốn… Gặp em.” “Không ngờ em không ở đó, lúc trước anh gọi điện thoại cho em hai lần, chưa nói được vài câu đã vội vàng cúp.” Tần Nhiên lộ ra một chút khổ sở: “Lần này anh không dám tùy tiện tìm em nên đành phải nhờ Hà Vãn hỏi tình huống của em. Anh nghe được cuộc trò chuyện của hai người qua điện thoại, anh thực sự không nhịn được nên muốn tranh thủ cho bản thân một lần, nói thẳng chắc chắn em sẽ từ chối, vậy nên mới giấu em.” Lâm Tri Vi ngạc nhiên, sau khi trở về từ thành phố Giang, cô bị chuyện của Lục Tinh Hàn làm cho bối rối, cô quả thật có liên lạc với Tần Nhiên hai lần nhưng đều qua loa có lệ, lần mời khách kia cũng chưa thực hiện được. Nhưng ý nghĩ trong lời của anh ta… Mười ngón tay thon dài của Tần Nhiên đan vào nhau, anh ta hít sâu, nghiêm túc chăm chú nhìn cô: “Tri Vi, thật ra lần trước chúng ta gặp mặt ở thành phố Giang cũng không phải tình cờ, là anh cố ý qua đó tìm em, khi về nước anh gửi tin nhắn đó cho em cũng không phải muốn đùa cợt. Rời đi hai năm, anh thực sự rất nhớ em, lúc trước em từ chối anh, nói không có tâm tư yêu đương, vậy bây giờ thì sao?” “Keng” một tiếng, chiếc thìa bạc của cô nhẹ nhàng rơi xuống cái chén. Trên xe bảo mẫu đang chạy như bay, Lục Tinh Hàn ngồi ở ghế cuối cùng, đôi mắt đen láy liếc nhìn cảnh đường phố sặc sỡ qua cửa xe. Cho dù đã ở đây một khoảng thời gian nhưng cậu vẫn cảm thấy xa lạ đối với thành phố này. Cậu rất muốn trở về ngôi nhà nhỏ mà cậu quen thuộc nhất, chiếc giường đơn trải ga giường màu xanh đậm kia. Viên Mạnh ngồi phía trước quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, hôm trước ở trường quay, nghe nói có nhà đầu tư mới tới có gia cảnh không nhỏ, mấy cậu ai gặp rồi?” Lục Tinh Hàn không phản ứng, Dung Thụy mờ mịt, chỉ có Lương Thầm nghĩ nghĩ: “Là một người đàn ông trẻ tuổi đúng không? Hình như là… Họ Tần? Em không tận mắt thấy, chỉ nghe mấy cô trang điểm nói chuyện phiếm.” Viên Mạnh gật đầu: “Chắc là anh ta, lần sau anh ta đến trường quay, chúng ta cùng nhau đi gặp, bây giờ con đường phía trước rộng mở, đương nhiên càng nhiều tài nguyên càng tốt nên càng phải để lại ấn tượng tốt với người ta.” Lục Tinh Hàn nhíu mày, nghe thấy họ Tần thì kháng cự theo bản năng. Người đàn ông theo đuổi Tri Vi nhiều năm cũng họ Tần… Xe dừng lại, Viên Mạnh dẫn nhóm nhạc nam và một vài trợ lý một nhóm bảy tám người đi vào thang máy. Dung Thụy tò mò sờ cửa kính: “Toàn bộ thang máy đều trong suốt, những người phụ nữ đang trang điểm lại bên kia đều bị thấy hết.” Có hơi nhiều người, Viên Mạnh kiễng chân ấn nút lên tầng: “Anh đặt tầng 27, cố ý đặt phòng bao lớn, anh dẫn mấy đứa đi ăn ngon.” Dung Thụy rơi lệ: “Anh đúng là thần tiên…” Thang máy dọc theo đường đi, trên đường có dừng lại vài lần, liên tục có người vào người ra. Khi đến tầng 26, “Đinh” một tiếng, lại dừng lại, cửa kính mở ra, một nhóm người cuối cùng đi ra ngoài, trong không gian nho nhỏ chỉ còn lại nhóm nhạc nam. Dung Thụy là người có hứng thú với những thứ mới mẻ, cậu ta đánh giá bầu không khí yên tĩnh trong nhà hàng, các bàn cách nhau rất xa, để không quấy rầy đến nhau, ở trong phạm vi tầm nhìn của cậu ta chỉ có thể nhìn thấy hai ba bàn, có vẻ đều là các cặp đôi. Cậu hâm mộ nhìn, khi cửa kính chậm rãi đóng lại, tầm mắt chuyển đến một bàn cuối cùng bên cửa sổ. Người đàn ông vươn người ra, đưa tay ra lướt qua tai người phụ nữ xinh đẹp đối diện. Từ từ, người phụ nữ xinh đẹp nhìn có hơi quen mắt? Dung Thụy cố gắng điều chỉnh tầm mắt, ngay sau đó con mắt hoảng sợ trừng lớn, đập một phát vào cửa, sau đó hét lên: “Tri…” Vẻ mặt Viên Mạnh đứng bên cạnh cũng thay đổi, anh ta nhanh tay nhanh mắt, bịt miệng cậu lại: “Ầm ĩ cái gì!” Lục Tinh Hàn đứng sau dường như cảm thấy điều gì đó, bỗng ngẩng đầu, bước đến cánh cửa, đúng lúc này thang máy hơi chấn động, tiếp tục chuyển động. Cơ thể mập mạp của Viên Mạnh cố cản trở cửa kính nhưng bị Lục Tinh Hàn tiện tay đẩy ra, Dung Thụy cũng hết hồn ngăn cản, nhưng mà ánh mắt nhạy cảm của cậu đã xuyên qua khe hở, lập tức dừng ở bàn kia. Tần Nhiên vẫn duy trì động tác, Lâm Tri Vi nghiêng đầu, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt ửng hồng mê người của cô. Lục Tinh Hàn vẫn không nhúc nhích. Viên Mạnh vỗ mạnh vào đùi, lòng nóng như lửa đốt muốn đi lên phòng bao trên tầng, phải khóa lại! Nhất định không để cho cậu đi ra gây chuyện! Nhưng không đến hai giây anh ta đã phát hiện nguy rồi, cẩn thận cảm nhận, thang máy vốn dĩ phải đi lên, thế nhưng lại thay đổi phương hướng, bắt đầu đi xuống từ từ. Lại ngẩng đầu mới thấy, nước mắt Viên Mạnh suýt chút nữa thì rơi ra, vừa rồi nhiều người, tay anh ta lại quá ngắn, thì ra không ấn tầng 27! Lục Tinh Hàn không nói gì, im lặng khiến người ta phải run sợ, ngay lập tức xung quanh cậu giống như đóng băng, không ai dám tùy tiện đi lên, chỉ có thể để mặc cậu hung hăng ấn phím xuống tầng. Sau khi thang máy dừng ở tầng 25, cậu không thèm đợi cửa mở hoàn toàn đã cố gắng chạy ra ngoài. Tim Viên Mạnh đập mãnh liệt, đầu đầy mồ hôi lạnh đuổi theo nhưng ngay cả bóng lưng của cận cũng không nhìn thấy. Khi anh ta nghĩ đã hết hi vọng thì phía trước bỗng ồn ào, có người vô cùng vui mừng hét chói tai: “Là Lục Tinh Hàn!” Tầng hai mươi lăm không phải nhà ăn, mà là phòng tập thể hình. Lục Tinh Hàn đi theo ký hiệu bước lên bậc thang, mũ lưỡi trai bị gió thổi bay, một nhóm cô gái đuổi kịp, khẩu trang không che được hết dung mạo đẹp trai của cậu, nhóm fan chị gái bao vây bốn phía, mấy người đàn ông nghĩ có ngôi sao lớn đến đây nên cũng đến góp vui. Trước mắt Viên Mạnh tối sầm, chỉ muốn quỳ sụp xuống cầu bồ tát phù hộ, anh ta vội vàng dẫn nhóm trợ lý tiến lên kiểm soát hiện trường, vẫn không quên gọi đội bảo an và phòng quan hệ công chúng của giải trí Tinh Hỏa. Tầng hai lăm loạn thành một đống nhưng nhà hàng ở tầng hai sáu vẫn yên lặng như cũ.
Lúc Tần Nhiên vừa mới duỗi tay ra, Lâm Tri Vi vô thức tránh đi, cô nghiêng đầu nhịn đau đớn, cố gắng cứu vãn đôi khuyên tai không cẩn thận mắc vào tóc, cuối cùng khi tháo xuống thì vành tai cũng đã đỏ ửng. Làn da đỏ ửng kết hợp với gương mặt xinh đẹp của cô càng khiến người khác phải rung động. Tần Nhiên có chút tiếc nuối rụt tay về: “Có sao không?” “Không sao.” Đôi khuyên tai tinh xảo của Lâm Tri Vi nằm trong lòng bàn tay anh ta, đây không phải vật phẩm xa xỉ quý báu nhưng lại có sức hút đặc biệt với anh ta. Tần Nhiên nghĩ, đôi khuyên tai này thật giống như con người của cô. Lâm Tri Vi nhìn đồng hồ, ngẩng đầu cười yếu ớt: “Hôm nay muộn rồi, chúng ta dừng ở đây thôi.” Tần Nhiên đặt dao nĩa xuống: “Tri Vi...” Lâm Tri Vi biết anh ta muốn hỏi gì, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trên thực tế, cô đánh giá cao tính nhẫn nại của bản thân mình. Từ khi bắt đầu ngồi xuống, cô không hiểu tại sao tâm trạng của mình không yên, hơn nữa sau khi nghe lời thổ lộ xong giống như có cái gì đó cứ lắc qua trước mắt cô khiến cô hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, mỗi phút cô đều chịu đựng để giữ thể diện của người trước mặt: “Tần Nhiên, cảm ơn tấm lòng của anh mấy năm nay.” Cô nghĩ nghĩ, đối mặt với ánh mắt của anh: “Tôi…” “Đừng trả lời vội.” Tần Nhiên thở ra một hơi: “Em cứ suy nghĩ đi, lần sau gặp mặt thì nói cho anh biết được không?” Nói xong, anh ta đứng dậy cầm áo khoác: “Anh chở em về.” Khi Lâm Tri Vi xuống lầu, cả ba thang máy đều đang dừng ở tầng 25, cô thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh lộn xộn truyền từ tầng dưới, không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi một lúc sau mới có một chiếc thang máy từ từ đi lên. Tần Nhiên nhíu mày: “Tình hình chỗ này có hơi hỗn loạn, lần sau không đưa em tới đây nữa.” Lâm Tri Vi không nói chuyện, lúc thang máy đi qua tầng hai lăm, cô thấy bên trong đang tụ tập không ít người, vô cùng ồn ào ầm ĩ, còn có bảo vệ đứng bên trong để duy trì trật tự. “Xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Tri Vi lắc đầu: “Có thể là có người nổi tiếng xuất hiện.” Tần Nhiên cười dịu dàng, tiếp lời cô: “Bây giờ đám trẻ rất dễ bị mê hoặc, ngôi sao, nhất là mấy người trẻ tuổi đang nổi, đáng giá được săn đón như vậy sao?” Đôi mi dài của Lâm Tri Vi cụp xuống, cô không có tâm trạng tán gẫu với anh ta. Sau khi xuống dưới lầu, cô lấy lý do cần đến cửa hàng tạp hóa gần đó để mua đồ, từ chối lời mời của Tần Nhiên muốn đưa cô về, một mình đi bộ chậm rãi trên đường phố. Gió đêm hơi lạnh và ẩm ướt. Cô đi đến bờ sông, đứng ở lan can nhìn những ngọn đèn ở xa xa. Buổi gặp mặt đầu tiên? Được người đàn ông cực phẩm trong mắt người khác đã theo đuổi nhiều năm thổ lộ? Những lời nói tưởng chừng như đầy tình cảm nhưng cô lại cảm thấy tất cả đều nhạt nhẽo vô vị, thậm chí là khó nghe. Có thể là bởi vì phải trưởng thành sớm, độc lập quá sớm, những tâm tình thiếu nữ đã bị hao mòn không còn mấy, cô cảm thấy trong lòng mình giống như mọc đầy một đám cỏ dại, chắc phải cần một ngọn lửa cháy bừng bừng mới có thể đốt cháy được cô. Lâm Tri Vi đứng ở bờ sông gần một tiếng, đến lúc thật sự thấy rất lạnh mới đi tàu điện ngầm về nhà. Phòng thuê ở tầng 4, thang máy đã rất cũ, cót két chậm rãi đi lên. Cô vừa bước tới hành lang đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Giày cao gót gõ lên sàn nhà phát ra một tiếng lanh lảnh khiến ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn cảm ứng sáng lên. Cô đi tiếp, lúc vô ý ngẩng đầu, cơ thể cô run mạnh, bước chân dừng lại. Phía cửa nhà, bên cạnh cửa chống trộm tối mù mịt, có bóng dáng cao lớn ngồi dưới đất, tay phải để ở đầu gối, ngón tay sạch sẽ trắng bệch vẫn cầm nửa điếu thuốc, phía dưới rơi đầy tàn thuốc lá. Ánh lửa lập lòe, giống như đôi mắt đỏ bừng của ban đêm. Trong nháy mắt tim Lâm Tri Vi như ngừng đập, sau đó cô không thể kiềm chế được bản thân bước nhanh về phía trước giật lấy điếu thuốc rồi dẫm nát nó, cô túm cổ áo cậu: “Lục Tinh Hàn! Em học hút thuốc từ khi nào!” Lục Tinh Hàn mặc kệ cho cô túm, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ ngẩng lên giọng khàn khàn không chịu nổi: “Em không hút thuốc, châm chơi mà thôi.” Hàm răng Lâm Tri Vi phát run: “Em chơi cái thứ không tốt này? Thứ này…” “Chị vẫn quản sao?” Cậu nhìn chằm chằm cô: “Chị vẫn quan tâm sao?” Im lặng. Lục Tinh Hàn không nói gì nở nụ cười, ngọn đèn ở hành lang lúc sáng lúc tối, phản chiếu lờ mờ ngũ quan của cậu, cậu giơ tay, không để cô từ chối nắm lấy bàn tay đang túm cổ áo cậu của Lâm Tri Vi. “Tri Vi, gặp mặt người mình không thích, ăn cơm cùng người mình không thích, để người mình không thích đến gần chị, chị không cảm thấy ghê tởm sao?” Cậu giương mắt, lộ ra con ngươi đỏ ngầu, bỗng dưng cậu dùng sức, kéo cô về phía mình, mùi hương của cô phả vào mặt cậu đủ để cậu mất mạng. Lục Tinh Hàn ôm chặt người trong ngực, mặc kệ cô giãy dụa, chết cũng không buông tay. “Thà miễn cưỡng như vậy, khó nuốt trôi như vậy.” Môi cậu lạnh lẽo dán vào vành tai của cô, từng chữ một chứa đầy sự tuyệt vọng nhưng lại kích thích ra dục vọng cám dỗ trí mạng để rồi ôm người rơi xuống vực sâu: “Chẳng lẽ chị không muốn nếm thử… Người chính chị nuôi lớn sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]