Lâm Tri Vi cuối cùng cũng không lên xe của Tần Nhiên.
Đồng ý để anh ta đưa về nhà, cũng có nghĩa là trên đường phải nói chuyện nhưng trong lòng cô đã chất chứa tâm sự đến căng tràn rồi, không còn sức đâu mà chia ra để đối phó anh ta nữa.
Cũng may là Tần Nhiên chưa bao giờ làm khó người khác, sau khi cô lịch sự từ chối, anh ta cười bất đắc dĩ, hẹn gặp lần sau.
Sau khi Lâm Tri Vi về đến nhà phát hiện Lục Tinh Hàn gọi điện, lập tức gọi lại ngay, nhưng gọi mấy lần cũng không có ai trả lời. Đợi đến sáu giờ, bình thường giờ này đã đến giờ cậu tan học, cô đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần từ phòng khách đến cửa sổ ban công, nhưng Lục Tinh Hàn vẫn chưa quay về.
Đợi nữa cô phát điên mất.
Cô chỉ có số điện thoại của cô Triệu nên đành mạo muội đánh tiếng, cô Triệu rất nhiệt tình, trực tiếp đưa cho cô số điện thoại của giáo viên dẫn đội bóng rổ, thật không ngờ sau khi nối máy lại nghe được thanh âm vô cùng trẻ trung: “Thầy ra ngoài rồi, em là học sinh của thầy ấy, muộn chút nữa chị gọi lại đi.”
Lâm Tri Vi vội hỏi: “Cho hỏi em là học sinh trong đội bóng rổ trường Tam Trung phải không?”
“Đúng vậy, chị...” Nam sinh kia giật mình nghe ra giọng của Lâm Tri Vi, hỏi thử: “Là chị Lâm ạ?”
Tìm được người có liên quan, Lâm Vi Tri Vi thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, tổng kết sau trận đấu xong chưa vậy, Lục Tinh Hàn không ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183562/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.